“Anh Luật, xin lỗi anh, em không cố ý.
” Cô vội vàng xin lỗi.
“Chỉ là em quá nóng nảy, em ở ngoài cổng nhà đã nửa ngày mà không có ai mở cửa, em nóng nảy quá.
”
“Anh đưa cả nhà đến một nơi yên tĩnh rồi, tạm thời không về.
”
Sở Luật nhàn nhạt ngắt lời Hạ Dĩ Hiên, giống như lời cảnh tỉnh, lập tức làm Hạ Dĩ Hiên hoàn toàn thay đổi tâm trạng.
“Đưa đi?” Hạ Dĩ Hiên trong lòng căng thẳng, có cảm giác không tốt.
“Anh Luât, anh đưa hai bác đi đâu? Em còn phải chăm sóc dì, anh cũng biết từ trước tới giờ dì vẫn cần em chăm sóc.
”
“Không cần.
” Sở Luật cự tuyệt không một chút do dự: “Mọi người thích nơi yên tĩnh, ở đấy có hộ lý rồi, không cần em lo.
”
Một câu không cần cô, làm Hạ Dĩ Hiên đỏ mắt, suýt chút nữa ném cả điện thoại di động, cô rất rõ tính tình Sở Luật, chỉ cần việc anh đã quyết, rất khó thay đổi.
Cô thò tay vào trong túi áo, sờ vào lọ thuốc trong đó, cuối cùng giẫm gót giày cao bỏ đi, một lát lại lộn quay lại, cô quên mất xe của mình vẫn còn ở đây, cô đá mạnh vào chiếc xe thể thao mình yêu quý nhất, gương mặt trang điểm tỉ mỉ lúc này cũng trở nên vẹo vọ.
Mấy ngày sau cô ta không có lấy một ngày dễ chịu, không ngày nào yên tâm, cô hỏi thăm rất nhiều người về chỗ ở mới của Sở gia nhưng không được, đến cả cái đứa nhỏ khác họ là Sở Tương cũng chuyển đi theo mất rồi.
“Làm sao bây giờ?” Cô cào móng tay vẽ lên trên cánh tay chính mình một đường, nếu cái bà già chết tiệt kia tỉnh lại, cô liệu có đường sống không, không, nhất định sẽ là không.
Cô dùng sức thở ra một hơi dài, tự nhủ mình sẽ không có việc gì, rằng cô đã cho bà già kia uống nhiều thuốc như vậy, người bán thuốc cho cô chẳng phải đã nói rằng chỉ cần dùng hai mươi lọ, người khỏe muốn tỉnh lại cũng không dễ dàng, đằng này Tống Uyển chỉ là một người sống thực vật.
Cho nên, sẽ không sao, nhất định không sao.
Cô tự an ủi như thế, nhưng chỉ cần nghĩ đến trên đời này vẫn có chuyện cô chưa nắm chắc trong lòng bàn tay làcô lại thấy thấp thỏm không yên, trừ phi bà già kia đã chết thật sự.
Cô hoảng hốt lái xe, không biết phía trước có một đứa nhỏ chạy qua, phịch một tiếng, đứa nhỏ bị đâm ngã văng ở trên mặt đất, chiếc xe thể thao của cô cũng lao thẳng vào cột ăngten.
Cô giật mình, người cũng tỉnh táo trở lại.
Hạ Minh Chính đợi lâu mới tới giờ tan tầm của Sở Luật,
“Chú Hạ, sao chú lại ở đây?” Sở Luật đi tới, mắt đen hơi nheo, không biết vị cha vợ mới này hôm nay vì sao lại xuất hiện ở đây.
Hạ Minh Chính đang hoang mang lo sợ, vừa thấy Sở Luật, vội vàng đi tới.
“A Luật, Dĩ Hiên đã xảy ra chuyện…”
***
“Ừ, xin phiền anh, việc bồi thường, bên tôi sẽ phối hợp, phía đứa trẻ, tôi sẽ cho người đến thăm, cứu người là quan trọng nhất, tiền thuốc men bên tôi chịu cả.
”
Sở Luật ngắt điện thoại, day trán, trán lại nhíu thêm một chút rồi mới an ủi Hạ Minh Chính vẫn đang sững sờ.
“Chú Hạ, chú có thể yên tâm, Dĩ Hiên đã được thả, nhưng ngày mai hai người nên đi thăm đứa bé kia một chút.
Thương tích của đứa nhỏ vẫn chưa rõ ràng lắm nhưng Dĩ Hiên lại bỏ chạy, sao lại như thế, chuyện xảy ra thế nào thì việc đầu tiên cũng phải đưa người đi bệnh viện.
” Gây chuyện rồi chạy trốn, đây lại là tội khác, cũng chưa thấy ai ngu xuẩn như Hạ Dĩ Hiên.
Trốn cái gì, đây là nội thành có rất nhiều người nhìn thấy, còn có camera giao thông, cô ta có thể trốn thoát à.
Cô ta bị bắt không phải vì tội đụng xe vào người mà là vi hành vi chạy trốn.
Hạ Minh Chính bị Sở Luật nói thấy ngượng, mặt cũng nóng lên.
Con gái của ông ta, ông biết, ngày thường rất ngang ngược, cũng vô cùng ích kỷ, không bao giờ muốn gánh trách nhiệm, lúc nhỏ ở nhà có làm chuyện sai, đã có Hạ Nhược Tâm chịu thay, có Thẩm Ý Quân bao che.
Hiện tại Hạ Nhược Tâm đã rời Hạ gia, Thẩm Ý Quân đối với cha con ta cũng vô cùng thất vọng, giờ bà cả ngày chỉ ngồi đan len, xem Ti vi, không để ý đến những chuyện này.
Chuyện này ông không giải quyết được, chỉ có thể tìm Sở Luật.
Tất nhiên, tìm vậy là đúng người rồi nhưng hậu quả vẫn thật sự mất mặt, ông có thể nhìn thấy rõ ngày mai báo chí sẽ viết như thế nào.
Tiểu thư Hạ Dĩ Hiên của nhà họ Hạ lái xe đâm người rồi chạy trốn
Sở Luật đương nhiên cũng biết việc này, anh gọi điện cho mấy nhà báo, thỏa thuận với họ đem những chuyện này đè xuống, không phải vì nhà họ Hạ mà chính là vì nhà họ Sở.
Cảng Hàng Ngọc cũng đã đến giai đoạn cuối rồi, anh không muốn để cành mẹ đẻ cành con.
Trong bệnh viện, Cao Dật xoa thái dương của mình, cả người toát ra sự mệt mỏi.
“Chào bác sĩ Cao.
” Nhiều hộ lý chào hỏi anh, Cao Dật lễ phép gật đầu đáp lại, anh vào thang máy, lên thẳng tầng bốn bệnh viện, đây là khu tốt nhất của bệnh viện, Hạ Nhược Tâm đang nằm ở đây.
Bản thân cô đã muốn về nhà, nhưng người nhà họ Lục cho rằng cô ở đây bây giờ sẽ tốt hơn, điều kiện y tế ở đây đầy đủ, ban ngày có Giản Thanh Doan ở, buổi tối có Cao Dật và Gia Hân Bảo để ý nên người nhà cũng bớt lo lắng.
“Anh mệt lắm à?”
Hạ Nhược Tâm mở quyển sách ở trên đùi ra, quyển sách đã lật hết hơn phân nửa, có thể thấy được gần đây cô đọc cuốn sách này, đây cũng là cách để cô giết thời gian tốt nhất.
“Ừ, có chút mệt, vừa rồi anh mổ mấy ca dài, đến giờ mới có thời gian.
”
Cao Dật đi tới, phía dưới mắt mầu xanh tái lan rộng thêm ra một ít, đôi mắt đỏ ngầu dài dại, giống như đã mấy ngày đêm không ngủ.
Anh đi tới ngồi xuống, Hạ Nhược Tâm lấy canh Tần Tuyết Quyên nấu cho cô đặt trước mặt anh: “Cái này là dì Tần nấu mang đến, em để cho anh một nửa, anh uống trước đi.
”
“Cảm ơn.
” Cao Dật nâng lên, không khách khí gì uống canh, Tần Tuyết Quyên mỗi ngày nấu canh đều nấu nhiều, Hạ Nhược Tâm có uống nhiều cũng chỉ uống được có một nửa, cuối cùng số còn lại lúc nào cũng nằm trong bụng anh hoặc Gia Hân Bảo, gần đây Gia Hân Bảo nói bận chút chuyện nên canh chỉ có một mình Cao Dật phải uống, nếu không thì chỉ có đổ đi.
Uống xong chén canh, Cao Dật nhìn người con gái trẻ trước mắt mình, cô trông vẫn như vậy nhưng đã hoàn toàn thay đổi.