Cô cảm thấy trong lòng ngực trống trơn khiến cô không dám ngủ.
Lục Cẩm Vinh lấy con búp bê trong tủ, con búp bê này là bảo vật của cô, cô đi đâu cũng muốn mang theo, rất quý giá, nhưng cũng là đồ vật quý làm cho tim đau đớn.
Cô nói, con gái cô coi con búp bê này như thể chính mình, còn bây giờ cô cũng coi con búp bê này là con gái.
Hạ Nhược Tâm vươn tay, ôm búp bê trong ngực, sau đó cô ngủ, bây giờ cô ngủ thật rồi… Lục Cẩm Vinh đắp chăn lên cho cô, sau đó ngồi tại chỗ, bất động.
“Lục tiên sinh.” Trợ lý của anh đi tới, nói thấp giọng: “Người nhà họ Ha đều đã xử lý xong.”
Xử lý trong miệng anh ta đương nhiên không phải là làm cái gì mà là bố trí trong bệnh viện.
“Thế nào?” Lục Cẩm Vinh nhàn nhạt hỏi, “Đá thế nội tạng có bị vỡ không?”
Trên mặt trợ lý mồ hôi chảy ròng ròng: “Không, Lục tiên sinh, không có.
Anh đá chỉ làm bụng người ta bầm tím thôi, nội tạng đều không sao.”
“A…” Lục Cẩm Vinh vươn hai chân.
“Sao đá lại không được như bình thường nhỉ?”
Miêng trợ lý méo xệch: “Vinh thiếu đừng như vậy mà, dù sao đó cũng là đàn bà, nếu người khác biết anh động tay chân với phụ nữ thì sau này thế nào đây, cô gái nào dám lấy anh.”
“Được rồi, cậu xuống trước đi.” Lục Cẩm Vinh xua tay, chuẩn bị sẵn sàng ngồi đây trông em gái.
Lúc này, Giản Thanh Doanh vội vã đi tới,
“Thế nào, Tiểu Hoa có sao không, nghe nói có người lại đây gây gổ?”
“Mẹ yên tâm, em ấy không sao.” Lục Cẩm Vinh cười an ủi mẹ mình.
“Mẹ, em ấy so với chúng ta tưởng tượng còn kiên cường hơn rất nhiều, bây giờ người khác không bắt nạt em ấy được, em ấy có thể làm người khác nếm đủ.”
Giản Thanh Doanh lườm anh một cái: “Lần này mà không hại à, không hại mà trên bụng em có vết sẹo thì từ đâu chui ra?”
Cũng không phải hoàn toàn chỉ hại, đương nhiên lời này Lục Cẩm Vinh không dám nói với mẹ, với thương nhân mà nói.
Bất kì cái gì có thể lợi dụng được đều có thể dùng để mở rộng sự nghiệp của mình.
Nhớ kỹ là cái gì cũng phải lợi dụng, kể cả là chính mình.
Muốn một người sống không bằng chết, không phải chuyện dễ dàng gì, phải đợi đến khi cô ta nghĩ là cô ta đã có cả thế giới, đến khi cô ta ngất ngây trên đỉnh cao hạnh phúc mới đem đá một cái cho cô ta rơi vào địa ngục.
Lần này Hạ Nhược Tâm coi như ứng ra chút vốn, lần này bị thương cũng làm cô tỉnh táo thêm ra, sự việc sau này phát triển thành hàng loạt các sự việc nào khác, họ không thể biết, cũng không đoán được.
“Con gái mẹ.” Giản Thanh Doan nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm.
“Mặc kệ trước đây là con cái nhà ai, về sau này đều là con gái của mẹ, ai cũng không được tranh cướp, ai dám cướp con gái mẹ đi, mẹ liều mạng với nó.”
“Mẹ, mẹ không cần liều mạng.” Lục Cẩm Vinh xoa xoa cái trán, cảm giác đau đầu,
“Em ấy với trẻ mồ côi không khác gì nhau, nên cả đời này là con của mẹ, cả đời đều như vậy.”
“Vậy là tốt rồi.” Giản Thanh Doanh trong lòng thoải mái, không ai tranh con với bà là tốt, nhưng bà vẫn có chút tiếc nuối là chưa gặp mặt được cháu gái đã mất, bằng không bây giờ đã có cháu gái để dắt theo.
“Chính anh cũng chẳng có tiền đồ gì,” nói tới đây, bà dùng sức ấn một cái vào trán Lục Cẩm Vinh, “hơn ba mươi tuổi rồi mà con cái cũng chẳng sinh được đứa nào.”
Lục Cẩm Vinh đối với việc này chỉ cười trừ, không dám phản bác.
Lúc này, tại một phòng bệnh khác có hai người nằm.
Một là Hạ Dĩ Hiên, một chính là Thẩm Ý Quân, Hạ Dĩ Hiên không chỉ bị đau mà còn bị dọa, còn Thẩm Ý Quân là uất ức, là thất vọng.
Hạ Dĩ Hiên bỗng nhiên ngồi dậy, làm hộ lý bên cạnh khiếp sợ, như thể xác chết bật dậy trong nhà xác, làm người ta sợ chết khiếp.
Hạ Minh Chính thấy Hạ Dĩ Hiên tỉnh, vội vàng lao đến.
“Dĩ Hiên, con làm sao vậy, còn chỗ nào không thoải mái?”
Hạ Dĩ Hiên nhìn Hạ Minh Chính nửa ngày, mới nhẹ nhàng thở một hơi, là nằm mơ, nhất định là nằm mơ, sự kiện kia không có người biết.
Kể cả có ai đó biết, dù chết cô cũng không thừa nhận thì ai bắt bẻ được cô, đúng không.
“Dĩ Hiên, con nói cho ba,” Hạ Minh Chính đặt tay ở trên vai con gái, “Lục Tiêu Họa nói có phải hay không? Con thật sự đem Nhược Tâm nhốt lại, đánh gãy chân, hủy mặt?” Hạ Minh Chính hiện tại cũng không muốn tin là con gái mình làm chuyện như vậy, không phải người lạ mà là chị của nó, tuy không phải chị ruột nhưng cũng là chị em lớn lên cùng nhau.
Hạ gia bọn họ phải thật sự xin lỗi hai mẹ con Thẩm Ý Quân, bây giờ thêm việc này ông ta không biết phải làm thế nào cho xong việc.
“Ba, ba nói bậy bạ gì đó, con làm sao làm những việc như thế được?”
Hạ Dĩ Hiên quay mặt, đánh chết cũng không thừa nhận, nhưng cô không thừa nhận không có nghĩa là Hạ Minh Chính thật sự tin.
“Dĩ Hiên, con trước đây mỗi khi nói dối đều là bộ dạng này, không dám nhìn mặt người lớn, tay sẽ không tự giác kéo cúc trên tay áo.” Hạ Minh Chính vừa thấy động tác của con gái, lòng lập tức bị một gáo nước lạnh dội vào, rất lạnh.
Hạ Dĩ Hiên vội vàng buông tay, giống như mèo bị người ta dẫm phải đuôi.
“Ba, con là con gái ba hay là Lục Tiêu Họa? Ba không tin con mà lại tin cô ta.” Nói tới đây, cô có cảm giác mình hình như chẳng nói được gì, đặc biệt là đôi mắt hiểu rõ của Hạ Minh Chính kia là thứ làm cô vô cùng khó chịu.
“Phải.” cô cười lạnh, cô thừa nhận.
“Là con đem cô ta nhốt lại đấy, thế thì sao? Ai khiến cô ta cướp anh Luật của con, anh Luật là của con, của con.” Hạ Dĩ Hiên nắm chặt đôi tay, móng tay như chọc thủng lòng bàn tay ả.
“Cô ta vốn không nên tồn tại, cả hai người đều nói là vì sao cô ta cứ sống dai đó thôi, đây là con giúp hai người, con giết cô ra, về sau này sẽ không còn ai tranh anh Luật với con, cũng không có người để hàng ngày hai người bắt đi tìm cái chết.”
Bốp một tiếng, Hạ Minh Chính một tay đánh trên mặt Hạ Dĩ Hiên, muốn đánh cho cô tỉnh táo ra một chút.
“Hạ Dĩ Hiên, con thế nào lại có thể làm được việc vô nhân tính như thế?” Ông đau lòng, ông thất vọng, ông thậm chí không có chỗ dung thân, là ông không có bản lĩnh, là ông đem con gái dạy thành như vậy.
“Ba…” Hạ Dĩ Hiên che mặt mình, bổ nhào vào ngực Hạ Minh Chính,
“Ba, ba nói làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Nếu chuyện này mà anh Luật biết, anh ấy nhất định sẽ không tha cho con.
Con phải cùng anh Luật kết hôn ngay, lập tức phải trở thành phu nhân tổng giám đốc của tập đoàn Sở Thị.
Ba, con không muốn ngồi tù.”