“Tôi có thể biết lý do không?” Hạ Như Tâm quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi anh, cô không rơi nước mắt, không chảy nổi nữa, thật sự, cô tự hỏi tại sao anh có thể trấn tĩnh như vậy, lý do gì mà anh có thể bình tĩnh như thế, anh thật sự không cảm thấy gì sao?
Trái tim cô dường như đã chết rồi.
Sở Luật tựa người vào bên cửa, trên mặt chỉ có vẻ bình tĩnh, còn có một chút gì đó bí ẩn khó nắm bắt.
“Nhưng tôi thật sự không biết.
” Hạ Như Tâm cúi đầu, lẩm bẩm tự nói với chính mình, là thực sự không biết, hay là cô không muốn nghĩ về nơi đó.
“Ha.
” Đột nhiên Sở Luật cười lạnh một tiếng, tiêu sái bước từng bước, từng bước tiến lại gần cô, đưa tay giữ chặt lấy cằm cô, để cho khuôn mặt nhợt nhạt của cô rơi vào mắt anh.
Trước đây, anh từng muốn làm cho gương mặt này được hạnh phúc, lúc này, anh chỉ muốn tự tay hủy hoại nó.
“Anh hận tôi, cho tới bây giờ anh luôn hận tôi.
” Hạ Như Tâm bị ép buộc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tràn ngập hận thù không hề che giấu của anh, thì ra, anh hận cô như thế.
“Đúng, tôi hận cô.
” Sở Luật thoải mái thừa nhận, lúc này không cần phải che giấu sự hận thù của mình nữa, “Cô cho rằng tôi sẽ yêu hung thủ giết chết Dĩ Hiên sao? Cô thật đúng là ngây thơ.
”
Anh nói xong, đột ngột hất tay buông Hạ Như Tâm ra, lần nữa buộc cô lui về phía sau, cho đến khi chân cô không còn đường lui nữa, cặp mắt cô mở to, nhìn anh, cứ như con ngươi không thể nháy nữa, như thể một người chết không nhắm mắt.
Lúc này cô nên khóc mới đúng, chỉ có điều, cô phát hiện, hiện tại ngay đến cảm giác muốn khóc cô cũng không có, cô không biết rốt cuộc đây là cái loại cảm giác gì, chỉ cảm thấy cơ thể mình tựa như bị giọng nói lạnh lùng của anh đập bể rồi, cũng không còn là người phụ nữ tên Hạ Như Tâm này nữa.
“Cô có biết cách tốt nhất để phá hủy một người phụ nữ là gì không?” Sở Luật đặt tay trên mặt Hạ Như Tâm, bàn tay ấm áp này không còn mang lại cho cô cảm giác hạnh phúc như trước kia nữa, lúc này, anh chính là một đao phủ tàn nhẫn, chỉ dùng đôi tay này cũng có thể hung hăng xé nát con người cô ra.
Hạ Như Tâm khép mở đôi môi, cảm nhận được mùi vị của nước mắt, thì ra là cô vẫn còn có thể khóc được.
“Không phải là cô rất yêu tôi sao?” Giọng nói của anh càng ngày càng lạnh lẽo, từng chữ từng chứ như đâm sâu vào trong lòng Hạ Như Tâm, mà Hạ Như Tâm như thể hiểu được anh muốn nói tới cái gì, đưa tay lên che kín hai lỗ tai mình lại.
“Tôi không muốn nghe, không muốn nghe, cầu xin anh, đừng nói nữa, đừng nói thêm gì nữa.
”
Thân thể cô đổ sụp xuống, ngồi xổm trên sàn nhà, không ngừng lắc đầu, đừng nói thêm nữa, cô thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa.
Có điều, đối với cô, Sở Luật vĩnh viễn không có nửa điểm thương tiếc, anh không thương cô, cho nên mới có thể triệt để tổn thương trái tim cô, tàn phá linh hồn cô.
Anh dùng sức kéo hai tay Hạ Như Tâm đang che trên tai ra: “Hạ Như tâm, rất đáng tiếc, cô không muốn nghe cũng phải nghe cho rõ.
”
“Đúng vậy, tôi cố ý đối xử tốt với cô, phụ nữ thích hoa, đồ trang sức, yêu thương, tôi đều cho cô, tôi để cho cô thấy thế nào là thiên đường, để cho cô nghĩ rằng tôi đã quên mất nỗi hận với cô, bắt đầu đối tốt với cô, yêu thương cô, chính là thích cô.
”
“Cô chưa từng nghĩ tới đúng không, tất cả đều là do tôi cố ý, vĩnh viễn cô cũng sẽ không biết được, tôi hận cô cỡ nào, ghét cô ra sao, mỗi lần tôi đối xử dịu dàng với cô, tôi cũng tự cảm thấy ghê tởm.
”
Hạ Như Tâm mở to cặp mắt trống rỗng vô hồn, nhìn anh không ngừng khép rồi lại mở đôi môi, mặc cho những câu nói vô tình của anh không ngừng rơi vào tai cô, xuyên thấu thật sâu vào màng nhĩ của cô, thấm vào trong, tàn nhẫn xé nát trái tim cô.
Thì ra, sự tồn tại của cô chỉ làm cho anh cảm thấy ghê tởm.
Thì ra, đều là giả.
Hết thảy mọi thứ đều là giả.
.