Nhưng là, đã một tháng, một tháng đi qua anh vẫn không tìm được con gái, cũng không về nhà.
Anh nằm ở một tấm phản gỗ coi như là giường, tới hiện tại anh có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, chẳng sợ là phải nằm trên sàn nhà đều có thể ngủ.
Trong thôn rất an tĩnh, lúc trời tối từng nhà đều sẽ đóng cửa lại không hề ra ngoài, thỉnh thoảng gió thổi qua cửa sổ khiến anh không khỏi co người lại một chút.
Mà lúc này không ai biết, trong đêm tối lạnh lẽo như vậy, một đứa bé nho nhỏ từ góc tường chạy ra, là một bé gái, mặt bé nho nhỏ nhưng đôi mắt rất to, quần áo phong phanh gió thổi tới là có thể thôi bay cả tay áo rộng thùng thình, trên cánh tay tím bầm thành một vệt.
Bé mím chặt môi lại, sau đó sụt sịt cái mũi chạy tới thùng rác cách đó không xa, ở bên trong có thể tìm được đồ ăn.
Một hồi sau bé tìm được nửa cái màn thần người khác vứt bỏ, lúc này mới lại chạy trở về góc tường của mình ăn ngấu nghiến.
Phía sau có tiếng bước chân của không ít người đạp lên mặt đất, bé cố co thân mình lại, trên khuôn mặt nho nhỏ đen đúa chỉ có đôi mắt là sáng lấp lánh lúc này rất đáng thương.
“Có tìm thấy không?” Một cô gái hỏi người đàn ông bên cạnh giọng bực tức.
“Không có.” Giọng người đàn ông cũng không quá tốt, cô gái nghe xong liền chửi ầm lên: “Con nha đầu chết tiết, tốt nhất đừng để tao tìm thấy mày, bằng không tao nhất định sẽ đánh chết.”
Thân hình nhỏ bé của bé gái càng nép vào hốc nhỏ giấu kín, trong tay vẫn nắm chặt nửa cái màn thầu.
“Lỡ tìm không thấy thì làm sao bây giờ?” Người đàn ông có chút nôn nóng, cũng là không cam long.
“Thật vất vả mới có một hạt giống tốt như vậy, nhìn là thấy có thể lên đài biểu diễn, vậy mà để nó trốn thoát?”
“Còn có thế làm sao bây giờ? Tìm đi.” Cô gái tức giận nghiến chặt răng lại.
“Nửa năm ăn ở miễn phí như vậy còn chưa kiếm được một đồng nào, dám chạy trốn.”
“Không phải do cô sao?” Người đàn ông mắng cô gái.
“Cô cứ đánh nó làm gì, không đánh thì nó có chạy không?”
“Anh thì không đánh?” Cô gái không phục gào lên.
“Còn đứng đó làm gì? Mau tìm đi, nếu tìm không thấy thì đừng hòng được ăn cơm.”
Người đàn ông lầm bầm vài câu, nhưng rốt cuộc hắn nói gì cũng không ai nghe thấy.
Chốc lát sau gió càng thêm lớn, bé gái run rẩy răng đánh vào nhau cầm cập khiến đau cái miệng nhỏ.
Bé ôm chặt thân mình bé nhỏ của mình, đến khi hai người kia đi xa, đến khi không nghe được tiếng của họ bé vẫn trốn ở chỗ này, không dám lộn xộn.
Đột nhiên trời bắt đầu đổ mưa, nước mưa thỉnh thoảng tạt lên thân hình bé nhỏ của bé ngái, sau đó không lâu tóc bé ướt, quần áo mỏng manh cũng bị ướt, nước mưa cũng xối lên những miệng vết thương trên người bé, rất đau.
Bé không dám khóc thành tiếng, nước mắt âm ỉ chảy ra rất đáng thương.
Đên khi bầu trời tối thêm một tí bé gái mới đứng lên, sau đó hướng cửa chạy tới.
Bé cúi thân mình bò ra từ một cái lỗ nhỏ, đôi chân nhỏ không ngừng chạy về phía trước.
‘Bịch’ một tiếng, bé ngã trên mặt đất nhưng rất mau lại bò lên, mưa ngày càng lớn nhưng bé cũng không dám dừng lại, bé sợ bọn họ sẽ tìm được, sau đó sẽ là đánh chửi không ngừng.
Bé sợ bị đánh.
Bé sợ đau.
Bé nhớ mẹ.