"Anh thật sự không thích em chút nào ư, một chút xíu cũng không?" cô kéo bàn tay Sở Luật, cho dù đôi tay này đã hủy hoại cô, cô vẫn không hận nổi.
Thật sự không ư.
Cô mang trên mặt một vẻ thê lương, không khỏi khiến người ta xúc động.
Chẳng qua là giữa những người đó, vĩnh viễn không có Sở Luật.
"Vậy cô ấy, anh thích cô ấy, yêu cô ấy sao" cô nắm thật chặt tay anh không muốn buông, chỉ sợ buông ra là sẽ không thể quên được, hai tay này đã mang cho cô quá nhiều đau khổ, nhưng cô vẫn quyến luyến như thuở ban sơ.
Càng yêu càng khổ, càng khổ càng yêu.
"Yêu" Sở Luật đột nhiên hất văng tay cô, tựa như cô là mầm bệnh, "Sở Luật tôi sẽ yêu Hạ Dĩ Hiên, sẽ yêu Lý Mạn Ny, nhưng tuyệt đối sẽ không yêu Hạ Nhược Tâm cô.
"
Anh đứng lên, cười nhạt từ trên cao nhìn xuống, người phụ nữ vô cùng chật vật ngồi xổm dưới đất, rốt cuộc cũng đến ngày này, rốt cục cũng đến lúc cô phải xuống địa ngục, hơn nữa là từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
"Lý Mạn Ny sẽ là vợ tương lai của tôi, cô cứ ngồi trên ghế phu nhân tổng tài Sở thị thêm mấy ngày nữa đi, cũng chỉ còn vài ngày thôi, cô hưởng thụ cho đã vào.
"
"Nhớ lấy tất cả những thứ này, cả đời này cô sẽ không thể quên, cho đến khi cô nằm trong quan tài.
"
Sở Luật như còn ngại cô còn chưa đủ thống khổ, nói thêm một câu khiến cô đau quằn quại, anh sẽ ly dị với cô, sẽ kết hôn với người khác.
anh cười lạnh một tiếng, rất hài lòng nhìn sắc mặt Hạ Nhược Tâm chớp mắt càng thêm ảm đạm, nhìn cô thống khổ, thì anh sẽ vui vẻ, nhưng không hiểu tại sao đang vui anh lại cảm thấy bi ai không nói lên lời, "ha" nụ cười trên miệng anh càng thêm lạnh, anh hẳn đang rất vui vẻ.
anh xoay người, vừa đi một bước, đột nhiên cảm giác chân mình bị ai đó kéo lại.
"Buông tay" anh cúi đầu nhìn người phụ nữ níu quần mình, thanh âm lạnh lẽo cực độ, chỉ cần nói một câu là có thể chôn vùi người khác trong trời băng đất tuyết.
Hạ Nhược Tâm túm chặt ngón tay mình, lắc đầu, ngón tay cô tê dại, vừa rồi bị anh hất đi đụng phải bức tường đằng sau, gần như mất cảm giác, nhưng theo bản năng, cô biết không thể buông, bèn không buông thật.
"Tôi nói buông tay, cô có nghe không" lại là một câu cảnh cáo lạnh lùng.
Mà Hạ Nhược Tâm vẫn lắc đầu, cô không buông, cô không muốn để anh đi.
"A Luật, đừng đi được không đừng đi mà, em không muốn ly dị, xin anh đừng cưới người khác được không" tình yêu của cô không có vốn liếng, không có bản thân, cũng không có linh hồn, bởi vì, linh hồn cô đã bị anh tự tay hoàn toàn xé nát.
cô không ngừng lắc đầu, ngón tay dùng sức níu ống quần, cả người đều đã nằm trên đất, hèn mọn cầu xin tình yêu của anh, cô không muốn nhiều, chỉ cần một chút xíu là được rồi.
anh có thể không thương cô, chỉ cần để cô yêu anh là được rồi.
"xin anh, đừng đi, " cô lại đưa tay khác ra, hai tay dùng sức kéo ống quần anh, có thể đừng cưới người khác không, có thể cho em một cơ hội không.
Có thể đừng tổn thương em nữa không, em thật sự không còn gì để mất nữa.
cô ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lấp lánh nước, thỉnh thoảng sẽ nhỏ xuống một giọt nước mắt to, cuối cùng trở thành dòng suối, liên tục đánh vào hai mắt sưng đỏ vì khóc của cô.
"Tôi nói thêm câu nữa, buông tay, " giọng Sở Luật như rít từ kẽ răng.
Mà Hạ Nhược Tâm vẫn lắc đầu.
Trong mắt Sở Luật lập tức lóe lên một tia lãnh khốc, một cước khác hung hãn nện xuống.
.