“Leng Keng.” Cô nhân viên gọi bé dịu dàng, muốn thân cận một ít.
“Anh trai cháu được một gia đình có điều kiện rất tốt mang đi, nhưng nếu cháu nói thì anh cháu sẽ không đi.
Anh cháu tuổi không còn nhỏ, có lẽ sau này đều không còn ai muốn nhận nuôi nữa, không thể lỡ cơ hội này, cháu hiểu không? Anh cháu cần được đi học, cần có cuộc sống tốt, cũng cần một gia đình tốt.”
Hốc mắt Leng Keng đỏ hồng, bé ôm con búp bê cũ rách nát trong lòng mình, sau đó liếm môi, một câu cũng không nói, không nói đồng ý cũng không nói không muốn.
Người phụ nữ xa lạ kia thấy thế vội vàng tiến lên vài bước bế đứa bé trên mặt đất vào lòng.
“Bé thật đáng yêu, cháu tên Leng Keng đúng không?” Cô cùng bé nói chuyện.
Nhưng Leng Keng lại không cười, bé chỉ chớp chớp đôi mắt nhìn người phụ nữ đang cười lấy lòng này.
Mắt người phụ nữ lóe lên vẻ không kiên nhẫn, Chu Sa Lệ trước nay chưa từng gặp qua đứa trẻ khó thu phục như vậy, cô nhéo nhéo má Leng Keng.
“Tôi thấy đứa bé này rất có duyên với chúng tôi, để bé về nhà chúng tôi đi, các cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé này giống như con đẻ của mình.”
Nói, cô liền buông đứa bé trong lòng xuống, đứng bên cạnh chồng mình là Trần Lập An, kéo tay áo của chồng: “Lập An, anh nói đúng không, chúng ta nhận nuôi đứa trẻ này đi.”
Trần Lập An hồi lâu mới gật đầu một cái.
“Đúng vậy, các cô yên tâm, đứa nhỏ này chúng tôi rất thích, sẽ coi cháu như con đẻ của mình.”
Lúc này cô nhân viên cũng yên tâm hơn.
Cô đi đến bên cạnh Leng keng, nắm lấy tay Leng Keng.
“Không biết khi nào hai vị sẽ nhận bé?” Cô nhân viên hỏi, chờ xác định được ngày bọn họ mới có thể bắt tay vào làm thủ tục.
“Không biết hôm nay luôn được không?” Người phụ nữ có chút nóng vội, có lẽ một hồi cũng nhận ra thái độ của mình không đúng lắm nên nói tiếu: “Nhà chúng tôi chỉ có một bé gái đang có bệnh cho nên muốn nhận nuôi sớm một chút để làm bạn với con gái, bé gái này rất xinh đẹp, tôi nghĩ con gái tôi nhất định sẽ thích bé.”
“Ra là vậy.” Cô nhân viên cũng đã nghe nói qua.
Đôi vợ chồng này chồng là Trần Lập An, vợ là Chu Sa Lệ, hai người là doanh nhân không tồi ở nơi này, có một ngôi nhà không lớn không nhỏ làm công ty, điều kiện trong nhà cũng rất tốt.
Nhiều năm rồi bọn họ chỉ có một đứa con gái bị bệnh, lần này bọn họ muốn nhận nuôi một đứa trẻ để làm bạn với con gái, không cần thông minh, chỉ cần ngoan một ít, nghe lời một ít, tính tình cũng tốt để không ức hiếp con gái bọn họ.
Cuối cùng bọn họ chọn chính là bé Leng Keng.
Viện trưởng đương nhiên rất vui vẻ, Trịnh An Trạch cũng được một nhà giàu để ý, hiện tại đang nói chuyện nhận nuôi nhưng hình như Trịnh An Trạch không quá nguyện ý, bởi vì nó còn có một đứa em gái.
Nếu Leng Keng cũng được một nhà tốt nhận nuôi rồi thì Trịnh An Trạch cũng có thể đi làm con nuôi, hơn nữa cô nhi viện sẽ có được không ít quyên góp, có thể mua thêm đồ ăn cho những đứa trẻ còn lại.
Thủ tục nhận nuôi làm rất nhanh, cũng là vì vợ chồng Trần gia muốn mau chóng tìm một người bạn cho con gái cho nên thủ tục đã chuẩn bị hết, bọn họ liền mang Leng Keng đi.
Leng Keng muốn nhìn thấy mặt anh trai, cho nên nó bám vào cánh cửa sắt, sống chết cũng không đi.
“Leng Keng, chúng ta đi.” Trần Lập An vội vàng bế Leng Keng trên mặt đất, ôm bé đi rất nhanh.
Tầm mắt Leng Keng vẫn luôn nhìn về cô nhi viện ở phí sau, đến khi ngồi vào trong xe không nhìn thấy cô nhi viện nữa bé vẫn không nhìn thấy anh trai đâu.
Bé dựa vào cửa kính xe, nước tuôn ra từ khóe mắt.
Không lâu sau Trịnh An Trạch chạy đến đón em gái.
“Cái gì, An Trạch, cháu không muốn được nhận nuôi?” Viện trưởng có chút kinh ngạc.
“Nhà tốt như vậy, có bao nhiêu đứa trẻ muốn vào còn cháu vì sao lại không muốn?”
Bà thật khó có thể lý giải, đây là một nhà trong sạch, điều kiện tốt, khu dân cư cũng đơn giản, giờ ông già chủ nhà chỉ sống một mình, cả nhà đã chết trong một tai nạn xe, trong nhà cũng không con cái, nếu cụ già một ngày mất đi thì mọi thứ đều sẽ thuộc về An Trạch.
“Cháu muốn ở với em gái, ông ấy không muốn.”
Trịnh An Trạch nhàn nhạt nói, cuộc sống hiện tại nó không thấy khổ, trong lòng nó cái gì trên đời cũng không quan trọng bằng em gái, nó cùng em gái sống nương tựa lẫn nhau lâu như vậy, em gái còn đã cứu nó, nó không có khả năng bỏ mặc em gái một mình.
“Nhưng là…” Viện trưởng cũng không biết phải trả lời như nào.
“An Trạch, Leng Keng đã được người khác nhận nuôi rồi.
Chúng ta cho rằng cháu cũng sẽ được nhận nuôi mà không ngờ cháu lại không muốn.
Leng Keng mới được ba mẹ mới mang đi rồi.”
“Bị nhận nuôi đi rồi?” Trịnh An Trạch mở to đôi mắt, đôi tay bên người cũng nắm chặt lại.
Không có khả năng, sao có thể, nó cùng em gái đã giao hẹn sẽ không tách ra.
“Đúng vậy.” Viện trưởng cũng có chút xấu hổ.
“Nhà kia làm thủ tục rất nhanh, trước sau đều không quá một giờ đã xong hết thủ tục.
Có lẽ bọn họ đã muốn nhận con nuôi rất lâu cho nên đã chuẩn bị hết giấy tở, thủ tục nhận nuôi xong bọn họ cũng mang theo bé rời đi.”
“Cháu có thể biết em cháu được ai nhận nuôi không?”
Trịnh An Trạch ngẩng mặt hỏi viện trưởng.
“Cái này…” Viện trưởng có chút khó xử, theo lý mà nói là không thể, bởi vì nhà kia lúc làm thủ tục đã nói bọn họ hy vọng không ai biết xuất xứ của đứa bé này.
Nhưng đây không phải là ai khác mà là An Trạch, là anh trai của Leng Keng.
“Được.” Viện trưởng cũng có chút chột dạ, vốn dĩ cũng muốn để hai anh em được sống bên nhau, nhưng bà thật sự cho rằng An Trạch sẽ được nhận nuôi đi mà Leng Keng cũng sẽ như vậy, kết quả Leng Keng đi rồi còn An Trạch lại không.
Lúc An Trạch vừa đến cô nhi viện đã nói, nó cùng em gái sẽ không tách ra.
Hiện tại cũng không biết là ai sai, hình như là do bà sai, bà đành từ trong tủ lấy ra một chồng tài liệu, tìm tài liệu thủ tục nhận nuôi của Leng Keng lấy ra.
“Đây rồi.”
Chồng là Trần Lập An, vợ là Chu Sa Lệ, điện thoại có, địa chỉ cũng có.
Trong bản khai nói nhà cũng không nhỏ, trong đó còn có chứng nhận thân nhân.
Trịnh An Trạch nhớ những điều này trong lòng.
“Cháu muốn em gái cháu quay về.” Trình An Trạch nói với viện trưởng.
“Em gái cháu không cho người khác nuôi, cháu sẽ chăm sóc em gái.”