Nó là Trịnh An Trạch, nó đã ngồi xe rất lâu, tìm cũng rất lâu.
Nó biết người mang em gái đi có vấn đề, điện thoại không gọi được, địa chỉ là giả, nếu thật sự muốn nuôi em gái nó thì sẽ không cần lừa dối như vậy.
Nhưng bọn họ lại quên mất, điện thoại là giả, địa chỉ là giả nhưng lý lịch lại không phải là giả.
Nó dùng tiền chú Sở cho mua vé tới địa chỉ trên chứng minh thư của hai người này, lại hỏi mọi người mới tìm được tới nơi đây.
Nó ở cửa công ty kia đợi thời gian rất dài mới tìm được người có khuôn mặt giống như trong lý lịch.
Nó cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, không cũ, còn xem như sạch sẽ, đây là nó mới thay.
Nó biết người đàn ông này mỗi ngày đều tới đây ăn cơm, có khi ăn một mình, có khi sẽ ăn cùng người khác.
Nó đẩy cửa đi vào, phục vụ bên trong cũng không vì nó là trẻ con mà đuổi ra ngoài, với bọn họ mà nói thì chỉ cần có tiền đó chính là thượng đế.
Nó tìm được một cái bàn cách người kia gần nhất, ngồi chỗ thuận tiện nhất để ăn.
Cách đó không xa Trần Lập An thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, hình như đang chờ đợi ai đó, đến khi một người đàn ông đi vào, nhìn rất giống anh, là anh trai của anh – Trần Lập Bình.
“Anh đến rồi, ngồi đi.” Trần Lập An vội vàng đứng lên đón Trần Lập Bình.
Trần Lập Bình ngồi xuống, không chút hứng thú với ăn uống.
“Anh, khi nào có thể phẫu thuật?” Trần Lập An hỏi vấn đề kia.
“Đứa bé kia đã béo lên rất nhiều, làm sớm chút để em yên tâm, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Trần Lập Bình với chuyện này vẫn rất bài xích.
“Chú xác định muốn vậy sao? Chú phải biết rằng về sau trên lưng không chỉ là con gái chú khỏe mạnh mà còn một đứa trẻ vô tội.”
“Em biết.” Trần Lập An mím môi.
“Mặc kệ thế nào, ca phẫu thuật này em nhất định phải làm.”
“Chú muốn lấy từ trên người bé một quả thận cho con gái cậu?” Trần Lập Bình lại hỏi một câu.
“Phải,” Trần Lập An nghiến răng lại có chút đau.
“Đúng vậy, em đã quyết định.
Sau khi phẫu thuật xong em nhất định sẽ chăm sóc cho đứa bé kia tốt.
Mai Mai có gì bé cũng sẽ có, hơn nữa không phải anh đã nói chỉ có một quả thận hoàn toàn không ảnh hưởng sao?”
“Là không ảnh hưởng.” Trần Lập Bình cười lạnh lùng.
“Con gái chú có thêm một quả thận nhưng đứa bé kia thiếu một quả, có thể giống nhau sao?”
Trần Lập An á khẩu, hoàn toàn không còn gì để nói.
Trần Lập Bình kéo tay áo, nhìn đồng hồ trên cổ tay.
“Anh cần phải về bệnh viện, ngày mai chú mang đứa bé kia tới đây anh sẽ kiểm tra toàn bộ lại một lần nữa.
Nếu lần này không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ nhanh chóng ấn định thời gian phẫu thuật.”
“Cảm ơn anh, em biết rồi.” Trần Lập An vui vẻ, khóe mắt cũng nổi ngân cười.
Khi anh định muốn nói gì nữa thì Trần Lập Bình đã rời đi, Trần Lập An cũng không ở chỗ này làm gì, cầm lấy chìa khóa ở trong người chuẩn bị rời đi.
Bọn họ không biết lúc này ở cách đó không xa có một đứa trẻ đang nắm chặt chiếc đũa, toàn bộ nội dung bọn họ nói chuyện nó đã nghe hết.
Nó cúi đầu, một miếng một miếng ăn đồ ăn trong bát.
Ngày hôm sau, quả nhiên Trần Lập An mang Leng Keng tới bệnh viện.
Gần đây Leng Keng đã béo không ít nhưng đôi mắt lúc nào cũng u ám.
Bé mặc đồ rất dày, trên cánh tay đều vết thương bị nhéo, còn bé bị thương như thế nào Trần Lập An biết rất rõ nhưng anh lại không thể ngăn cản.
Tính tình con gái cục cằn, tâm tính vợ bất bình, bọn họ đều đem sự tức giận trút lên đứa nhỏ này, anh không thể để anh trai nhìn đến bởi vì thật sự không chỗ dung thân.
Trần Lập Bình bế đứa bé trong lòng Trần Lập An, ước lượng một chút mới phát hiện đứa nhỏ này đã năng hơn không ít.
Gần đây chắc đã ăn được nhiều, Trần Lập Bình rất thích bé gái xinh đẹp này, so với Mai Mai thì đứa bé này có diện mạo xác thật là quá sức xuất sắc.
Leng Keng mở to đôi mắt u ám, sau đó cúi đầu tự nghịch tay của mình không nói lời nào với ai.
Trần Lập Bình biết đứa bé này sẽ không nói, cũng không có hỏi gì liền đem đứa bé này vào phòng thực hiện lần kiểm tra cuối cùng.
Không lâu sau anh đã quay lại nhưng sắc mặt rất khó coi.
“Sao vậy, có chuyện ạ?” Trong lòng Trần Lập An căng thẳng, liệu có phải có vấn đề gì không.
Trần Lập Bình liếc mắt nhìn em mình một cái, đem đứa bé đang ngủ trong lòng đặt lên giường bệnh, lại kéo chăn cho đứa bé này.
Đứa bé thật xinh đẹp khiến ai cũng thích, cho dù không phải con đẻ mình thì cũng không ai nỡ hại.
“Anh…” Trần Lập An lại bước tới.
“Có phải có vấn đề gì không?”
“Ừ.” Trần Lập Bình đứng lên rồi ngồi xuống ghế làm việc của mình, anh không nói lời nào khiến Trần Lập An thấp thỏm chờ đợi.
“Anh, mau nói cho em, có phải đứa bé này không phù hợp?”
Trần Lập Bình gật đầu.
“Rất không phù hợp.”
“Vì sao?” Trần Lập An có chút không chấp nhận được.
“Không phải mấy ngày hôm trước kiểm tra đều rất tốt, anh cũng nói kết quả xét nghiệp tương thích, vì vào hiện tại lại không được, không thể phẫu thuật?”
“Vì sao à?” Trần Lập Bình ném cái bút trong tay.
“Đứa bé này không thể hiến thận được.”
“Vì sao?” Trần Lập An lại nhắc lại câu hỏi.
Trần Lập Bình đứng lên.
“Đứa bé này chỉ có một quả thận, chú nói cho anh bé sẽ hiến cho con gái chú một quả như thế nào? Nếu mất quả thận này đứa bé sẽ chết.”
“Cái gì?” Trần Lập An cũng ngây ngốc nhìn bé gái đang ngủ.
Anh đưa tay chỉ vào đứa bé.
“Bé chỉ có một quả thận?”
“Đây.” Trần Lập Bình đem chồng kết quả xét nghiệm đặt lên bàn.
“Đây là kết quả kiểm tra, chú có thể tự mình xem.
Đứa trẻ này không có thận phải, chỉ có thận trái.”
Trần Lập An ôm Leng Keng đi ra, đôi mắt anh đầy phức tạp, không biết có muốn đem đứa bé này về nhà không.
Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy, bọn họ vốn dĩ tìm một đứa trẻ để hiến thận cho Mai Mai, ai mà biết được đứa nhỏ này chỉ có một quả thận.
Anh ngừng lại cẩn thận kéo áo trên người bé, quả hiên trên bụng bé có một vết sẹo nho nhỏ, tuy rằng đã rất mờ nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra đây từng là một vết sẹo rất lớn.