Trần Lập Bình nói, đứa bé này đã phẫu thuật chừng hơn một năm trước, tuy rằng không biết nguyên nhân là gì nhưng thật sự thiếu một quả thận.
Hiện tại trong cơ thể đứa bé này chỉ có một quả thận thì sao còn có thể hiến thận cho Mai Mai, đúng vậy, nếu hiến quả thận này thì đứa bé này sẽ chết.
Đây không phải một con chó hay một con mèo bị chết, đây là một đứa trẻ, là một đứa trẻ…
Anh ngồi trên xe, lái xe về nhà mình, không biết phải nói chuyện này với Chu Sa Lệ như thế nào.
Anh ngồi trên xe tâm thần hỗn độn, không biết một bé trai đã chạy theo xe của anh, đến khi không còn thấy chiếc xe nữa, nó đứng tại chỗ lấy mu bàn tay lau nước mắt của mình.
“Em gái, đừng sợ, anh nhất định sẽ cứu em.”
Bọn họ là người xấu, mang em gái nó đi không phải vì muốn nhận nuôi một đứa trẻ mà vì muốn quả thận của em gái nó.
Bọn họ là người xấu.
Trần Lập An dừng xe lại ôm đứa bé vào lòng ngực, bé vẫn còn đang ngủ, nho nhỏ ngoan ngoãn khiến lòng anh cũng mềm theo.
Anh mở cửa ra, đặt bé xuống sô pha chứ không phải lên cái ổ nuôi chó nuôi mèo kia.
“Sao rồi, kết quả kiểm tra tốt chứ?” Chu Sa Lệ vội vàng đi tới, vừa thấy mặt đứa bé ngủ trên sô pha liền lộ vẻ mặt chán ghét.
“Khi nào có thể làm phẫu thuật, ngày mai được không?”
Trần Lập An không biết phải nói với Chu Sa Lệ như thế nào, anh kéo Chu Sa Lệ lại đặt cô ngồi xuống sô pha, rất nhiều lần muốn mở miệng, cuối cùng vẫn cứ khó có thể mở miệng nói ra chuyện này.
“Anh nói đi.” Chu Sa Lệ bóp mạnh cánh tay của Trần Lập An.
Vẻ mặt này của Trần Lập An càng khiến cô không thoải mái, khiến cô lo lắng, cũng khiến lòng cô bất ổn, khủng hoảng khó an.
Trần Lập An xoay mặt qua, anh liếm môi khô khốc của mình.
“Sa Lệ, có lẽ không phẫu thuật được, chúng ta chấp nhận số phận đi.” Anh nắm chặt tay Chu Sa Lệ.
“Mọi chuyện này đều là số phận, số phận của chúng ta, số phận của Mai Mai nhà mình.”
“Không…”
Chu Sa Lệ đột nhiên đẩy tay Trần Lập An.
“Anh nói cho em là vì cái gì, là vì cái gì? Không phải đã tìm được một đứa trẻ rồi sao, không phải kiểm tra đã phù hợp rồi sao, hiện tại sao lại không làm?”
Cô có chút cuồng loạn hét to với Trần Lập An.
“Làm như thế nào được?” Trần Lập An nhìn bé gái nằm trên sô pha, khẩu khí cũng buồn bực: “Leng Keng chỉ có một quả thận, em nói xem sao nó có thể cho Mai Mai thận được nữa?”
“Một quả thận?” Đầu óc Chu Sa Lệ cũng quay cuồng.
Một quả thận, sao chỉ có một quả thận, không phải cô không biết hai quả thận thì có thể hiến một quả, nhưng đây chỉ có một quả thận thì sao có thể cắt ra được?
“Em mặc kệ.” Chu Sa Lệ đứng lên.
“Em mặc kệ nó có một quả thận hay hai, em cho nó ăn, em cho nó uống chỉ để nó cho em gái chúng ta một quả thận.
Hai cũng được một cũng thế, hai quả thì nó cho con gái chúng ta một quả, một quả thì nó cũng phải cho con gái chúng ta một quả.
“Em không cần phải suy nghĩ.” Trần Lập An chặn lời của Chu Sa Lệ.
“Không có ai đồng ý làm cuộc phẫu thuật này cho em đâu.
Em nghĩ xem chúng ta cầu xin anh trai anh bao nhiêu lâu anh ấy mới đồng ý, nhưng hiện tại đứa này chỉ có một quả thận, anh ấy cũng không có khả năng phẫu thuật cho chúng ta ca này.”
Chu Sa Lệ bỗng nhiên đứng lên, cô tiến đến kéo đứa bé đang nằm trên sô pha, sau đó ‘bốp’ một tiếng, đứa bé bị tát rách cả môi, lại quăng đứa bé trên mặt đất, chân không ngừng đá.
Đứa bé khóc lớn, khóc rất đáng thương, cũng khiến người ta đau lòng.
Nhưng cho dù bé có khóc, có đau cũng không khiến người phụ nữ này có chút mềm lòng nào.
“Em làm gì vậy?” Trần Lập An vội vàng kéo Chu Sa Lẹ lại, sau đó anh kéo cô vào trong phòng khóa cửa lại.
Bên trong Chu Sa Lệ đau lòng mà khóc, còn bé gái bên ngoài cũng không ngừng khóc.
Người phụ nữ bên trong có người dỗ có người khuyên, cũng có người thương, còn Leng Keng ở bên ngoài tự mình bò lên rúc vào trong ổ chó, dùng tay nhỏ không ngừng lau nước mắt trên mặt.
Bé ôm chặt lấy chân mình, trộm lau nước mắt…
Mẹ, đau…
Mẹ, đâu… mẹ thổi phù phù…
Mẹ, phù phù…
Ở trong phòng, Chu Sa Lệ khóc cũng đủ rồi, đã bình tĩnh lại được.
Cái gì nên làm chính là nên làm, nhưng Trần Lập An vẫn rất lo lắng, sợ cô lại đánh Leng Keng.
Anh cả ngày đi làm không sao, nhưng mỗi lần về nhìn Leng Keng rúc ở góc tường, còn thấy thỉnh thoảng Mai Mai hét to cùng Chu Sa Lệ đánh chửi khiến anh đều có cảm giác mình làm sai rồi, vẫn là sai rồi.
Lúc trước anh không nên có tâm tư ích kỷ như vậy, không nên đem đứa bé này từ cô nhi viện về, cũng không nên làm một loạt kiểm tra này.
Anh đứng lên đi tới bên cạnh Leng Keng, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Leng Keng, mặt bé đều bị sưng, khóe miệng cũng bị rách nhưng cặp mắt kia vẫn cực kỳ xinh đẹp.
Anh đưa tay lên xoa mặt bé.
“Cháu nói, sao cha mẹ cháu lại không cần cháu, nếu bọn họ cần cháu thì cháu sẽ không như vậy.”
“Mấy ngày nữa chú đưa cháu lại cô nhi viện được không?”
Leng Keng mím môi lại, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Trần Lập An xoa xoa mái tóc mềm mại của đứa bé này, cũng than một tiếng rồi đi thăm con gái mình.
Việc này về sau anh sẽ không làm nữa, cũng sẽ không đi nhận nuôi đứa trẻ nào nữa.
Đương nhiên đứa bé này anh cũng không thể đưa đi ngay, ít nhất anh phải đợi vết thương trên người bé lành lại, hơn nữa cũng không thể đưa lại về cô nhi viện cũ, bằng không còn giữ bé lại ở đây làm gì, để Chu Sa Lệ mỗi ngày mắng hoặc sẽ bị Chu Sa Lệ đánh chết hay sao.
Về sau có lẽ chờ đến khi Mai Mai của bọn họ không còn nữa thì bọn họ sẽ lại nhận nuôi một đứa trẻ, cũng không bao giờ có khả năng sẽ lại nhận một đứa trẻ dạng này.
Mấy ngày nay đều yên bình, ngay cả Mai Mai cũng không náo loạn, ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn ngủ, cũng ngoan ngoãn ăn cơm.
Gần đây Chu Sa Lệ cũng tốt hơn nhiều, không đánh bé, cũng cho bé ăn cơm nhưng sắc mặt vẫn rất khó xem.
Trần Lập An cuối cùng cũng yên tâm, có lẽ cô cũng như anh, đã chấp nhận số phận.
Đúng vậy, bọn họ đều chấp nhận số phận.
Gần đây anh thường về nhà chơi với con, kể chuyện cổ tích cho con gái, lại dỗ con gái ngủ.
Mà đứa nhỏ này cũng thật lâu mới ngoan như vậy.
Anh nghĩ cả nhà cứ tiếp tục sống như vậy, cho đến một ngày…
Anh lại sai rồi, cho đến một ngày khi anh về đã phát hiện Chu Sa Lệ không còn nữa, ngay cả hai đứa trẻ cũng không còn nữa.
Anh vội vàng gọi một cuộc điện thoại.