Sở Giang ngẩng mặt lên mười phần đắc ý, muốn làm cho tất cả mọi người đều biết đây là cháu gái ông, vừa nãy người ta chê Sở Tương, ông căn bản cũng chẳng để vào mắt.Tống Uyển đạp vào chân Sở Giang một cái, đều là cháu gái, sao lại có kiểu bên nặng, bên nhẹ thế nhỉ.
Sở Giang bị giẫm đau, ông quay đầu lại, ánh mắt thoáng qua của ông làm cho lòng Tống Uyển bỗng nhiên lạnh.
Bà làm quên mất, thế nào lại quên mất trước kia bà đã làm những gì?
"Đạt được thành công trên sân khấu hay không đều phải dựa vào nỗ lực của chính mình." Con cháu của Sở gia không thiếu tiếng vỗ tay là vì trên người nó có dòng máu của Sở gia, là huyết thống của Sở Giang ông.
Giọng Sở Giang nhàn nhạt truyền ra, ông nói thật rõ ràng thực ra cũng là để cảnh cáo để Tống Uyển tỉnh ra, mạng của bà suýt nữa không còn mà sao trí nhớ vẫn ngắn ngủn vậy.
Trên sân khấu cô bé đã biểu diễn xong, bé đứng lên, một tay nhấc chiếc váy lễ phép đúng tiêu chuẩn thục nữ.
Con cái nhà ai thế nhỉ, nhà đó đã sinh ra và nuôi dạy thế nào.
Tất nhiên đây là tiết mục được vỗ tay lâu nhất, mấy tiết mục về sau dù là múa đông người, múa đôi hay múa đơn đều bị tiết mục thứ chín lấn át.
Hứa Đình ôm Tiểu Vũ Điểm ra phía hậu trường, cô muốn đưa bé đến chỗ Sở Luật nhưng lúc cô bước xuống thấy đầy tiếng vỗ tay, làm cô xấu hổ theo.
Gần như khán giả nào cũng thế, liếc mắt một cái là nhận ra Tiểu Vũ Điểm, ai cũng muốn đụng chạm vào bé một chút, đụng vào tay, vào mặt bé.
Tiểu Vũ Điểm luc đó không sợ hãi gì, nhưng bé cũng không thích người khác động tay chân vào mình nhiều, đến tận lúc được ba ôm vào trong lòng thân hình nhỏ con của bé mới thả lỏng.
Sở Luật từ trong túi áo vest của mình lấy ra ly nước, đặt ở trên tay con gái.
“Uống chút.”
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ôm ly nước, uống luôn.
Tô Vân Phỉ đưa cái túi bà đem đến cho Đỗ Tĩnh Đường, Đỗ Tĩnh Đường mở ra, là một túi đồ ăn vặt toàn là đồ Tiểu Vũ Điểm thích ăn.
Tiểu Vũ Điểm thò tay cầm lấy mấy thứ mình thích ăn, Sở Luật giúp bé mở ra, cầm cho bé ăn, trên sân khấu đang có tiết mục tiếp theo biểu diễn, cũng không có ấn tượng gì đặc biệt lắm.
Một lúc sau, Sở Tương cũng xuống, mặt có vẻ không vui.
“Bà ơi!” Nó chạy tới, ngồi cạnh Tống Uyển.
“Bọn họ đều nói là Hương Hương múa không đẹp,”
Tống Uyển xoa xoa đầu Sở Tương tóc, an ủi: “Hương Hương nhà chúng ta đương nhiên là múa đẹp rồi, làm sao có thể múa không đẹp được phải không nào?”
Ánh mắt Sở Tương dừng ở cái túi đồ ăn vặt trên đùi Đỗ Tĩnh Đường, có cả bánh mì và mấy thứ linh tinh, nó đã đói bụng liềnchạy qua, chẳng có tí khách khí nào giật lấy mấy cái chạy về, ngồi cạnh Tống Uyển mà ăn.
Tổng Uyển thấy xấu hổ, mà Đỗ Tĩnh Đường mãi cũng chẳng phản ứng gì được.
Cái này gọi là gì, cướp à?
Tiểu Vũ Điểm nhìn thấy, nhưng bé cũng không để ý quá, bé tiếp tục ăn.
Tiết mục đang biểu diễn trên sân khấu cũng là có bài bản hẳn hoi nhưng lại có cảm giác như dòng nước trong nhạt nhẽo, nhiều người xem bắt đầu ngáp, trước đó họ còn hào hứng chờ xem biểu diễn, sau bây giờ lại cảm thấy của chút ngao ngán buồn bực, chỉ mong kết thúc cho nhanh chút để họ còn về nhà nghỉ ngơi.
Cuối cùng, xong tiết mục cuối cùng rồi, dưới phía khán giả đang có nhiều người mong đợi vì đã đến mục trao giải, tuy là giải thiếu nhi thôi nhưng tiền thưởng rất cao.
Hứa Đình bước lại muốn mang Tiểu Vũ Điểm đi nhận giải, cô đoán chắc không sai, tiết mục của Tiểu Vũ Điểm chắc sẽ giành giải nhất.
Sở Luật đặt con gái đứng xuống đất, sau đó nắm tay con gái, con gái cố lên.
Tiểu Vũ Điểm cũng vươn tay nắm lấy bàn tay to lớn của ba rồi được cô giáo ôm lên sân khấu, Hứa Đình đi theo đường phía sau chứ cũng không đi qua chỗ đông người.
Sở Tương cắn môi, sự ghen ghét lộ rõ khi nhìn Tiểu Vũ Điểm được ôm đi, nó chỉ là một đứa bé câm, có ý mà đắc ý chứ.
Không sai so với dự đoán của Hứa Đình, Tiểu Vũ Điểm đúng là đạt được giải nhất một cách rất xứng đáng, việc xét giải nhiều khi rất khó tránh có điều này nọ nhưng giải nhất của Tiểu Vũ Điểm lại làm người ta tâm phục khẩu phục, ban tổ chức vốn cũng dự định sẽ xếp cho Tiểu Vũ Điểm một giải vừa vừa nào đấy cho dù Sở Luật không đưa ra yêu cầu, nhưng giải nhất này của Tiểu Vũ Điểm đúng lúc làm vừa lòng đại gia vì thực sự cô bé biểu diễn không tồi.
Nhận giải xong, Hứa Đình ôm Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm ôm cúp của mình đặt trong tay ba.
Cái miệng xinh xinh nở ra nụ cười, đôi mắt cong cong giống vầng trăng non sáng ngời.
“Bảo bối nhà ta giỏi quá, giải nhất đấy.” Sở Luật kiêu ngạo bế con gái lên, bên cạnh Đỗ Tĩnh Đường cùng với Tô Vân Phỉ cũng theo đó mà tự hào, chỉ có Tổng Uyển không hiểu sao lại thấy trong lòng chua xót.
Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm ra khỏi hội trường, đứa trẻ cả một ngày đã mệt mỏi, bé ngủ rồi, cái đầu nho nhỏ dựa vào vai của ba, bé ngủ say sưa.
Cúp của bé đang được Đỗ Tĩnh Đường cầm trên tay, ngày mai anh còn muốn cầm đến công ty, anh muốn khoe với cả công ty là bé xinh đẹp nhà anh đạt giải nhất đây, mà bé mới năm tuổi thôi.
“Sở tiên sinh ạ? Xin đợi một chút.” Một người đàn ông chạy tới, trông dáng vẻ là đã đợi rất lâu, vừa thấy Sở Luật đã vội vàng chạy đến gặp, đứng ở trước mặt Sở Luật.
“Anh có việc gì.” Sở Luật nhìn người đàn ông không quen biết trước mặt, có điều nhìn kỹ thì cũng không có ý xấu gì.
“Chào anh, Sở tiên sinh.” người đàn ông vươn tay tự giới thiệu, tôi là người của Cục thể dục thể thao quốc gia, tên là Tang Văn Lực, hôm nay được xem con gái anh biểu diễn tôi thấy bé có tài năng thể dục, chỉ cần được huấn luyện cẩn thận một chút sau này nhất định sẽ đạt được quán quân thế giới.”
Sở Luật không bắt tay người đàn ông mà lại ôm con gái chặt têm một chút.
“Xin lỗi, tôi từ chối, con gái của tôi sẽ không học bất kì một môn thể thao nào mà cần phải thi đấu.”
“Vì sao lại thế?” Tang Văn Lực có chút nóng nảy, anh ta chắc chắn độ mềm dẻo của em bé này cùng với cốt cách này hoàn toàn phù hợp với một nhà vô địch thế giới trong tương lai, vô địch thế giới, bốn chữ này chắc hẳn là không ai có thể cưỡng nổi.