“Tôi muốn kiểm tra cho bé một chút, có được không?” Cao Dật nhắm mắt lại như đang phải chịu đựng điều gì đó, nửa ngày sau anh mới mở hai mắt, anh muốn chính mình kiểm tra, anh tin vào phán đoán của mình chứ không phải bất cứ kẻ nào khác.
“Có thể.” Sở Luật trong lòng rất bình tĩnh, anh sẽ không giấu giếm người khác điều gì, Cao Dật muốn tự kiểm tra thì cứ để anh ta kiểm tra.
“Có điều mong anh mặc y phục, bằng không bé sẽ không để anh tiếp cận.”
“Tôi hiểu.” Cao Dật đồng ý, nhưng trong lòng lại cảm giác bất lực đè nặng khiến anh hô hấp cũng khó khăn.
Trong đầu anh dường như đang có đủ loại âm thanh.
Tiểu Vũ Điểm đã trở lại, nhưng lại không nhớ rõ người ba là anh.
Tiểu Vũ Điểm đã trở lại, nhưng lại không nói.
***
Sáng sớm hôm sau anh liền cầm theo hộp y tế của mình tới căn biệt thự hai tầng của Sở gia kia, anh gõ cửa, rất nhanh bảo mẫu đã ra mở cửa.
“Anh là Cao tiên sinh phải không?” Bảo mẫu hỏi, hiển nhiên Sở Luật đã dặn dò trước.
“Đúng vậy.” Cao Dật cầm theo hộp y tế đi vào.
“Dì à, là ai tới?” Dương Nhược Lâm từ bên trong đi ra, vừa thấy Cao Dật liền sửng sốt một chút, mà Cao Dật cũng vậy.
Nếu không phải Lục Cẩm Vinh đã nói trước bên cạnh Sở Luật có một người rất giống Hạ Nhược Tâm thì có lẽ anh cũng sẽ không thể bình tĩnh như lúc này được.
Đúng vậy, gương mặt rất giống, có lẽ phải giống đến tám phần, nhưng cũng chỉ là giống chứ không phải là nhân bản, hơn nữa Nhược Tâm đã sớm không còn vẻ bề ngoài trước đây.
“Vị này là bác sĩ Cao,” bảo mẫu chỉ vào Cao Dật giới thiệu, “tiên sinh mời đến khám cho tiểu thư.
Tôi đi báo cho tiên sinh trước, đúng rồi, bác sĩ Cao, mời ngời.”
Bảo mẫu mời Cao Dật ngồi xuống, bà còn muốn đi tìm Sở Luật.
“Dì, nơi này cứ giao cho tôi.” Dương Nhược Lâm như nữ chủ nhân, chuyện chiêu đãi khách tự nhiên cô cũng sẽ làm.
Dương Nhược Lâm rót một chén nước đặt lên mặt bàn trước mặt Cao Dật.
“Cảm ơn.” Cao Dật nói một câu không biểu cảm, cũng không động tới ly nước trên bàn.
Gương mặt trước mắt anh rất quen thuộc nhưng với anh lại có cảm giác rất châm chọc nói không nên lời, giống như da của Hạ Nhược Tâm bị người khác lột đi rồi dắp lên người cô gái khác, khiến anh có cảm xúc muốn lột lại da của cô gái này.
Đây là da của Nhược Tâm chứ không phải của người khác.
(Sant: Có vẻ văn hóa TQ coi vẻ bề ngoài tương đương với da, phim Họa Bì cũng có nội dung chỉ cần thay da là thành người khác.)
Dương Nhược Lâm vốn muốn nói chuyện hỏi han nhưng lại cảm giác vị bác sĩ do Sở Luật mời đến này không phải quá dễ nói chuyện, tính tình có vẻ có chút nặng nề cho nên cô sẽ không đem mặt nóng của mình dán vào mông lạnh của người khác.
Sau đó không lâu, Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm đi xuống.
Tiểu Vũ Điểm mặc một chiếc váy công chúa màu hồng nhạt, tóc dài được bện lại, chân trần cũng không đi giày, bé mới học xong buổi học múa, Sở Luật giúp bé lau chân.
Quả nhiên, Tiểu Vũ Điểm không còn bài xích Cao Dật khi anh mặc áo bác sĩ, nhưng bé vẫn cứ mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Cao Dật hoàn toàn xa lạ, bé không nhớ rõ Cao Dật, không nhớ rõ người ba này từng rất tốt, rất thương bé.
“Cháu há miệng ra.” Cao Dật muốn xem yết hầu Tiểu Vũ Điểm một chút.
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn há to miệng để Cao Dật kiểm tra, kiểm tra xong bé lại chạy tới trước mặt Sở Luật, vươn hai tay để ba ôm.
Sở Luật bế con gái lên, anh lại nắm lấy chân của bé, rõ ràng biết là không bẩn nhưng anh vẫn theo thói quen lau khô chân của bé.
Cao Dật nhìn hai cha con đầy phức tạp, lần đầu tiên anh thấy được hóa ra Sở Luật lại yêu thương Tiểu Vũ Điểm như vậy.
Bọn họ đều nói anh ta không có tư cách làm cha, nhưng trên thực tế anh so với bất cứ ai cũng đủ tư cách, đều xứng đáng là một người cha.
“Bác sĩ Cao, anh đã kiểm tra xong chưa? Nếu cần thiết thì có thể kiểm tra thêm vào một dịp khác.”
“Không cần, cảm ơn.” Cao Dật đã có kết luận, kỳ thật anh không cần kiểm tra cũng biết Sở Luật không nói dối.
Người đàn ông này khinh thường sự dối trá, có lẽ anh ta sẽ hy vọng anh tới đây kiểm tra có khả năng sẽ giúp được Tiểu Vũ Điểm nhớ tới cái gì, chỉ thật đáng tiếc anh cũng giống như các bác sĩ khác, kiểm tra xong cũng thấy kết quả như vậy.
Bé không bị bệnh, tuy rằng hệ miễn dịch của bé không quá tốt nhưng vẫn là một đứa trẻ khỏe mạnh, dây thanh quản không có vấn đề gì cả.
Không phải bé không nói được mà là không muốn nói chuyện, cũng có khả năng bé đã quên mất nói như thế nào, giống như bé đã quên mất người cha Cao Dật này.
Khi Cao Dật rời khỏi Sở gia, cả người anh giống như không còn sức lực, quay đầu lại nhìn căn nhà.
Căn biệt thử hại tầng này của Sở gia ở ngoại thành, ở cửa có không ít hoa, còn có mặt cỏ, nơi này rất an toàn, rất thích hợp cư trú, không ngột ngạt ồn ào.
Nơi này rất bình yên, chỉ có các phòng ở, một ngôi nhà.
Sở Luật bảo vệ nơi này rất tốt, khu vực sinh thái không khí mát mẻ, cảnh sắc cũng không tồi, có thể ngắm mặt trời mọc cũng có thể ngắm mặt trời lặn, mỗi ngày đều có thể sống bình yên.
Mà suýt chút nữa, thiếu chút nữa anh đã nói ra tin tức của Hạ Nhược Tâm, cũng suýt chút nữa nói với Hạ Nhược Tâm chuyện Tiểu Vũ Điểm còn sống, nhưng cuối cùng anh không nói gì cả.
Hạ Nhược Tâm đã không còn là hạ Nhược Tâm, đã không phải là cô ấy nữa rồi.
Trong trí nhớ của cô không có Sở Luật, không có Tiểu Vũ Điểm, chỉ có người của Lục gia, còn có… anh.
Anh mang theo hòm y tế của mình xoay người rời đi khỏi nơi này, tà dương đem bóng anh kéo rất dài, những rối rắm từ dĩ vãng có lẽ anh sẽ để ở sau lưng.
“Thế nào?” Lục Cẩm Vinh đã đi tới, ngồi xuống.
“Kiểm tra thế nào, bé có sao không?” Nghĩ tới đứa bé mềm mại bé bỏng kia Lục Cẩm Vinh vẫn nhớ cảm giác khi được ôm, có chút cảm động nói không nên lời, đứa bé nho nhỏ dễ thương kia hẳn phải gọi anh một tiếng ‘bác’.
“Giống như Sở Luật nói.” Cao Dật dựa vào sô pha có chút mệt mỏi.
“Tiểu Vũ Điểm không có bệnh gì, có thể thấy bé được chăm sóc rất tốt, béo hơn, cũng lớn hơn, dù vẫn nhỏ hơn các bạn đồng trang lứa một ít nhưng về cơ thể xác thật là khỏe mạnh, có lẽ bệnh từ tâm của bé.”
“Phải thế nào mới tốt?” Lục Cẩm Vinh vội vàng hỏi, cháu gái của anh có thể khỏe lại được không? Đứa bé xinh đẹp như vậy mà không có giọng nói thì thật đáng tiếc.