Dương Nhược Lâm lần đầu tiên thấy được sự đáng sợ của Sở Luật, thậm chí anh không hề nói một câu nhưng cái áp lực này khiến người khác vô cùng sợ hãi.
Hai chân cô run lên, tay cô nắm chặt lấy then cửa mới không đến nỗi ngã xuống, cô hy vọng sự tra tấn này có thể qua đi sớm chút, cho dù làm cô ngất xỉu cũng được.
Khi không khí vẫn còn áp lực rất nặng nề, Tiểu Vũ Điểm chạy từ trong phòng ra, bé chạy tới trước mặt Sở Luật, chân vẫn đi trần.
Sau đó bé quay người chạy hướng Dương Nhược Lâm.
“Mẹ…”
Bé ngẩng mặt lên, đôi môi nhỏ nhắn khẽ mở nói ra một tiếng, giọng bé trong trẻo rất êm tai.
“Mẹ…” Bé lại gọi một tiếng.
Lúc này một bàn tay từ phía sau bé vươn tới ôm bé vào trong lòng.
“Bảo bảo, con có thể nói?” Giọng Sở Luật đột nhiên đanh lại, trái tim đập bùm bụp nhưng anh rất cảm ơn thế gian này, cảm ơn cho anh có thể tìm được con gái, cảm ơn cho con gái anh có thể nói chuyện.
Tiểu Vũ Điểm vươn tay chạm vào mặt Sở Luật, sau đó lấy mặt mình cọ cọ vào mặt ba.
“Ba…”
“Phải, là ba, là ba.” Sở Luật cười lớn hôn lên mặt con gái, sau đó vội vàng lấy điện thoại gọi cho Gia Hân Bảo, kêu Gia Hân Bảo tới đây một chút.
Lúc này Dương Nhược Lâm đã ngã ngồi trên mặt đất, vừa rồi cô bị tiếng cười to như hét của Sở Luật dọa.
Còn may, Tiểu Vũ Điểm đã ra, còn may, Tiểu Vũ Điểm gọi mẹ.
Cô dựa vào tường đứng dậy, cẩn thận đi ra ngoài.
Ánh mắt của Sở Luật có chút phức tạp nhìn cô, anh quay đầu lại nhìn gương mặt bé nhỏ của con gái.
Đã bao lâu, đã bao nhiêu lâu rồi anh chưa được nghe con gái gọi một tiếng ba.
Anh hôn lên mặt con gái, ôm bé chặt thêm một ít.
Hiện tại con gái chính là toàn bộ thế giới của anh, nếu không có con gái thì toàn bộ thế giới của Sở Luật cũng sụp đổ theo.
Chưa đến mười phút Gia Hân Bảo đã tới.
“Có thể nói?” Anh có chút không dám tin tưởng.
Bé đã không nói gần một năm, anh đã nói có khả năng đột nhiên sẽ tốt, cũng có khả năng cả đời không tốt, hai khả năng này không phải ngang nhau mà khả năng thứ hai nhiều hơn một ít, đặc biệt với trẻ con đã chịu quá nhiều thương tổn tâm lý, đăc biệt là cô con gái của Sở Luật đã chịu nhiều tai nạn, vậy mà hiện tại thật sự có thể nói.
“Phải, bé đã nói.” Sở Luật thả con gái trong lòng xuống.
“Bé đã gọi mẹ, cũng đã gọi ba, còn những cái khác thì chưa thấy.”
Gia Hân Bảo cầm bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Tiểu Vũ Điểm.
“Bảo ảo, cháu có thể gọi một tiếng chú được không?” Anh cẩn thận nói với bé.
Tiểu Vũ Điểm chớp đôi mắt, đôi môi bé mím chặt, biểu tình này rất giống ba của bé, mà bé không nói lời nào.
Sở Luật có chút thất vọng, sau khi sự vui mừng đi qua là tuyệt vọng hay hy vọng thì anh không biết.
“Lại đây, bảo bảo, ba ôm.” Anh vươn tay về hướng Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn để ba ôm, tay bé cũng nắm chặt một ngón tay của ba.
“Ba…” Bé gọi một tiếng nho nhỏ.
Sở Luật cùng Gia Hân Bảo sửng sốt một chút.
Bé thật sự có thể nói.
“Tiểu Vũ Điểm nói ‘chú’ được không?” Gia Hân Bảo nhỏ giọng dỗ Tiểu Vũ Điểm, nhưng Tiểu Vũ Điểm vẫn mím môi lại, sống chết cũng không mở ra để nói.
“Vì sao bé lại đột nhiên có thể nói?” Gia Hân Bảo không được bé đáp lại cũng chỉ có thể hỏi người lớn.
“Tự nhiên bé nói.” Sở Luật cũng không rõ ràng lắm.
“Nhưng vì sao bé lại không nói nhiều?” Bé gọi ‘mẹ’, gọi ‘ba’ nhưng lại không gọi ‘chú’.
“Có thể là không muốn nói.” Gia Hân Bảo suy nghĩ một chút mới có kết luận như vậy.
“Rốt cuộc đã có thời gian dài bé không nói lời nào, các cử động cơ miệng cũng đã thành không quen, cho dù người lớn gặp tình huống như vậy có lẽ cũng cần một thời gian thích ứng, chờ một thời gian có lẽ sẽ bình thường, luôn cần một kỳ quá độ.
Có điều đây là ai đã làm được Tiểu Vũ Điểm nói chuyện, để Tiểu Vũ Điểm đi theo người đó, có lẽ bé bị kích thích cũng sẽ nói nhiều hơn.”
“Tôi biết rồi.” Sở Luật đặt nhẹ tay lên đầu con gái, ôm chặt con không buông tay.
Sau khi Gia Hân Bảo về, Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng kéo áo ba: “Ba, muốn mẹ.”
“Được.” Sở Luật đáp ứng con gái, anh ôm con gái đi ra ngoài.
Dương Nhược Lâm vừa thấy Sở Luật tiền lại liền vội vàng đứng lên.
“Chuyện này coi như bỏ qua.” Sở Luật nhàn nhạt nói, nhưng giọng cảnh cáo vẫn chưa giảm.
“Tôi hy vọng đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, tôi chỉ có một con gái, cho dù cô chết một nghìn lần cũng không được để con gái tôi mất một sợi tóc.”
Dương Nhược Lâm có chút khó chịu nhưng Sở Luật cũng không nói sai.
Nếu không phải có gương mặt này, chỉ bằng việc cô tốt nghiệp một trường hạng ba thì sao có thể tiến vào tập đoàn Sở Thị.
Rất nhiều nhân tài thủ khoa còn không vào được, cô sao có thể dễ dàng tiến vào để mỗi tháng nhận một vạn tiền lương lại còn không phải làm gì.
Nói trắng ra cô tới đây chính là bán mặt.
Sở Luật buông con gái xuống, sau đó ngồi xổm thân mình xoa nhè nhẹ gương mặt của bé.
“Tiểu Vũ Điểm ra với mẹ được không?”
Tốc độ biết sắc trên mặt của anh so với tia chợp còn nhanh hơn, vừa mới bộ dáng muốn giết người hiện tại đã rất dịu dàng.
Gương mặt này anh chỉ dành cho con gái, đừng ai mong có được.
Tiểu Vũ Điểm nhìn Dương Nhược Lâm cách đó không xa, lại nhìn thoáng qua Sở Luật, bé bẹp bẹp cái miệng nhỏ, sau đó đi tới trước mặt Dương Nhược Lâm nhìn chằm chằm cô.
Đây là mẹ sao, bé nghiêng đầu, thật là mẹ sao?
Dương Nhược Lâm khẽ cắn răng nhưng lại cắn vào chút đầu lưỡi, cũng mới cắn ra được một ít lý trí, cô liền cố gắng nở một nụ cười cho dù rất gượng gạo cũng thật không đẹp.
“Con sao vậy? Tiểu Vũ Điểm quên mẹ rồi sao?” Cô cúi người xuống vuốt tóc Tiểu Vũ Điểm, tuy rằng cười nhưng khóe mặt lại có một ít miễn cưỡng khó coi.
Tiểu Vũ Điểm vươn tay sờ vào mặt Dương Nhược Lâm, sau đó hình như bé suy nghĩ, cũng là tự hỏi.
“Mẹ…” Bé tiến lên ôm lấy cổ Dương Nhược Lâm.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm nhớ mẹ.”
Sở Luật đứng bên cạnh nắm chặt bàn tay lại, bé nói chuyện, bé đã nói chuyện, lúc này bé đã nói rất nhiều từ.
Anh xoay người, hai tay anh vẫn nắm lại thật chặt.