“Làm sao bây giờ? Có ai tới giúp… có ai tới giúp…”
“Không, không cần…” Hạ Minh Chính nắm chặt tay Thẩm Ý Quân.
“Tôi có… tôi có một câu… là vẫn luôn… chưa nói với bà.
Tôi… xin lỗi… bà cùng Tâm Tâm, tôi ích kỷ… hại bà… cũng là hại… Tâm Tâm, còn có Dĩ Hiên… tôi thật sự…” Hỗ hấp của ông dồn dập lên, máu từ mãu từ miệng thỉnh thoảng trào ra.
Rốt cuộc ông không nói ra thêm gì nữa, ông há miệng muốn lấy không khí, nhưng miệng chỉ cần mở ra máu lại không ngừng trào.
“Ba…” Hạ Dĩ Hiên há miệng, hàm răng thiếu một chiếc nên khi cô mở ra khẩu hình giọng lại rất khó nghe.
Đột nhiên, cô chuyển mặt qua hung hăng trừng mắt nhìn Lục Tiêu Họa vẫn đang bị trói.
“Là ngươi, là ngươi hại chết ba ta, là ngươi hại chết ông ấy…” Mỗi một tiếng cô nói ra đều từ chỗ răng cửa bị thiếu sẽ thổi ra một ít gió, cho nên giọng cô lúc này đều mang theo một tiếng gió rít.
“Là ngươi hại chết ba ta…” Lúc này hai mắt Hạ Dĩ Hiên đã tanh hồng giống một con chó điên muốn cắn người.
Đột nhiên cô đưa tay lên cổ Lục Tiêu Họa dùng sức bóp, Lục Tiêu Họa há to miệng, cảm giác mình hiện tại giống như Hạ Minh Chính, là cá rời khỏi nước đang nằm trên thớt, bất lực cố gắng lấy một chút không khí, cũng là nằm chờ bị mổ bụng rồi sau đó sẽ chết.
Toàn thân cô bị buộc lại, hai bàn tay cũng run rẩy cửa quậy, không khí trong phổi càng ngàng càng ít.
Mặt cô đã xanh tím, ngay cả môi cũng run run lúc này không còn chút sức sống nào, cô nhìn chằm chằm Dương Nhược Lâm cầu cứu.
Nhưng Dương Nhược Lâm vẫn ngã ngồi trên mặt đất, cứ như vậy mở to mắt hoảng sợ, không biết là do sợ hãi hay không muốn ra tay.
Lúc này Lục Tiêu Họa đã tuyệt vọng, thân thể không ngừng giãy giụa kịch liệt nhưng không có bất cứ âm thanh nào phát ra được, phổi đã không còn không khí trao đổi, loại cảm giác không thể hít thở này khiến người ta sợ hãi, cũng khiến người ta mất mạng.
Đột nhiên áp lực trên cổ nhẹ đi, cô hít từng ngụm từng ngụm sặc sụa muốn sống.
Cô mở mắt, đầu óc mê mang bắt đầu tỉnh lại một chút.
“Sở…” Cô mở miệng ra nhưng lại cảm giác giọng của mình không thể nói được.
“Đừng nói gì.” Sở Luật run rẩy cởi dây thừng quanh người cô, lúc này toàn bộ cơ thể cô đều bị thít chặt, anh thật sự không dám nghĩ nhiều liệu anh chậm vào giây có lẽ anh đã không thể thấy Lục Tiêu Họa mà chỉ nhận được thi thể Lục Tiêu Họa.
Anh cởi dây thừng trên người Lục Tiêu Họa, rồi cởi áo của mình khoác lên vai cho cô, lúc nhìn tới cổ cô thấy rõ vết hẳn mặt anh liền xám lại.
“Cẩn thận…” Cô che lại cổ mình, sau đó vươn tay gạt Sở Luật ra.
Sở Luật không chớp mắt, vung nắm đấm về phía sau.
Anh vốn xuất thân từ đặc công, tuy rằng chỉ ở đó hơn một năm nhưng được huấn luyện cường độ cao nên sức mạnh của anh người bình thường không thể tưởng tượng được.
Một đấm kia trực tiếp đánh vào mặt Hạ Dĩ Hiên, dường như đã khiến mũi cô ta bị gãy.
‘Bịch’ một tiếng, chiếc gậy sắt trong tay Hạ Dĩ Hiên cũng rơi theo xuống đất.
Cô ta kêu la thảm thiết, từ trong lỗ mũi không ngừng ộc ra máu.
“Chờ tôi một chút.” Sở Luật kéo lại áo đang khoác trên bả vai Hạ Nhược Tâm một chút, anh đứng lên đi tới trước mặt Hạ Dĩ Hiên, sau đó ánh mắt anh nhìn lên đùi cô ta.
“Hạ Dĩ Hiên, cô nói xem có phải tôi đã quá nhân từ với cô đến nỗi cô không nhớ điều gì? Hai chân của cô còn để lại làm gì, chặt đứt đi.”
Anh nói, liền đưa một chân lên.
Từ trước tới nay anh là người có thù tất báo, động vào người của anh, hại con gái anh thảm như vậy còn không phải là con ả trước mắt này hay sao.
Đúng vậy, tất cả mọi thứ đều vì cô ta, đều là vì cô gái họ Hạ có tên Hạ Dĩ Hiên này.
Hạ Dĩ Hiên muốn trốn nhưng chân chỉ lê được trên mặt đất, trên mặt trên mũi tràn đầy máu, hóa ra không phải cô ta không biết sợ.
Lúc Sở Luật chuẩn bị giẫm lên hai chấn Hạ Dĩ Hiên, Hạ Minh Chính đang nửa sống nửa chết lúc nào nhào tới ôm lấy chân Sở Luật.
“Chạy… chạy mau!”
Ông nói một câu, miệng phun ra đầy bọt màu đỏ.
“Mau!” Ông lại hét lên, Hạ Dĩ Hiên từ mặt đất bò lên, cắn răng nhìn Hạ Minh Chính một cái, ôm lấy mũi mình chạy ra ngoài.
Sở Luật nhàn nhạt cúi đầu nhìn chằm chằm Hạ Minh Chính đang nửa sống nửa chết, con dao gọt hoa quả vẫn cắm trên ngực ông.
Anh muốn đá văng Hạ Minh Chính ra rất dễ dàng, Hạ Minh Chính là một người bị thương còn có được bao nhiêu sức lực, nhưng anh lại không làm như vậy.
Đều nói Sở Luật vô tình, cũng là bạc tình, là vô tâm không phổi, cũng là lòng lang dạ sói, nhưng có khi một người vô tình như anh lại làm chuyện mà không phải người bạc tình nào cũng có thể làm được.
Anh không để bụng người khác hiểu lầm anh, anh chính là người lòng lang dạ sói thì có thể thế nào.
Anh lấy điện thoại gọi cấp cứu, ánh mắt cũng dừng lại trên người Dương Nhược Lâm đang tái mét ngồi trên mặt đất.
Sao cô ta lại ở đây?
Anh ngồi xổm xuống đặt Hạ Minh Chính nằm thẳng ra.
“Bà yên tâm.” Anh nhàn nhạt nói với Thẩm Ý Quân.
“Con dao này còn cách tim rất xa, cũng không gây tổn thương tới động mạch chủ, không thì ông ta cũng không có sức cứu Hạ Dĩ Hiên.”
Hạ Minh Chính ho khan một tiếng, có lẽ ông muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ có thể ho ra một chút máu, miệng vết thương trên ngực chảy máu không nhiều lắm n hưng từ trong miệng ông lại hộc ra rất nhiều.