“Sở Luật, là tôi, ở bên anh không có chuyện gì chứ?” Lục Tiêu Họa thật sự cũng không biết vì sao mình lại hỏi vậy, có lẽ chính là trực giác.
“Không tốt lắm.” Sở Luật sờ sờ lên mặt con gái, mặt bé còn chưa to bằng bàn tay anh, lúc này rất đỏ, bé cũng không quá ngoan, vẫn luôn khóc nháo.
“Bảo bảo có bệnh, rất khó chịu.” Nói tới đây anh thật sự càng khó chịu so với con, cũng là càng bất lực.
Anh là ông chủ tập đoàn Sở Thị to lớn như vậy nhưng con gái anh bị bệnh anh lại bất lực, chỉ có thể giương mắt nhìn con gái khóc lóc vì khó chịu.
“Tôi sẽ tới ngay.” Lục Tiêu Họa vội vàng mặc quần áo vào, nhét điện thoại vào trong túi xách rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Chỉ chưa đầy nửa giờ sau cô đã tới Sở gia.
‘Cộc cộc…” Cô gõ cửa.
Bảo mẫu vội vàng tới mở cửa, cửa vừa mở, Lục Tiêu Họa còn chưa kịp thay giày đã trực tiếp đi vào trong nhà.
“Thế nào?” Cô ném túi xách sang một bên, nhanh đi tới đặt tay lên trên trán Tiểu Vũ Điểm.
Thật là có chút nóng, sắc mặt bé cũng hơi ủng đỏ.
Lục Tiêu Họa đem tay đặt lên người bé liền thấy toàn thân bé cũng đã rất nóng.
“Sao lại nóng như vậy?” Lục Tiêu Họa lại đem tay sờ lên cổ bé, xác thật đều nóng phỏng tay.
“Tôi mới đưa bé từ bệnh viện về.” Sở Luật xoa mặt con gái.
“Cô đừng lo lắng, đã xét nghiệm máu, chỉ là phát sốt bình thường.
bé đã uống thuốc rồi, giờ đã bớt sốt hơn nhưng tiểu gia hỏa vẫn không thoải mái, có lẽ đã đá chăn ra cho nên lại phát sốt, lát nữa Gia Hân Bảo sẽ lại đây.”
Nghe Sở Luật nói Lục Tiêu Họa cũng không thấy an tâm, không biết vì cái gì cô lại rất sợ hãi Tiểu Vũ Điểm phát sốt, dường như chỉ cần phát sốt là sẽ xảy ra một chuyện rất đáng sợ.
Nhưng bị sốt với người lớn đều là một chuyện phổ biến huống chi với một đứa bé vốn đã bệnh tật ốm yếu.
Lục Tiêu Họa nhờ bảo mẫu pha một chậu nước ấm, lại lấy một chiếc khăn sạch sẽ bắt đầu lau trán cho bé, còn cả tay chân của bé.
Đến khi Gia Hân Bảo tới bé đã giảm sốt khá nhiều.
“Trước tiên cứ tạm thời để như vậy đi.” Gia Hân Bảo cũng không tính sẽ tiêm cho Tiểu Vũ Điểm, trẻ còn nhỏ như vậy nếu có thể tự kháng lại bệnh cũng tốt, như vậy bé sẽ có thêm một ít khả năng miễn dịch, mỗi lần ốm đều dùng thuốc cũng sẽ không tốt cho bé.
Mà Gia Hân Bảo nhìn thấy Lục Tiêu Họa có chút bất ngờ, nhưng cho dù bất ngờ anh cũng thông minh không nói gì, anh chỉ là một bác sĩ bình thường, cũng sẽ chỉ thực hiện chức trách của bác sĩ.
Còn đứa trẻ không có chuyện gì lớn, chỉ có điều người lớn sẽ vất vả một chút thôi.
Buổi tối hôm đó, vài người ở Sở gia, tính cả bảo mẫu, đều không ai ngủ được, đến khi khoảng 5 giờ con sốt của bé mới giảm xuống.
“Tôi sẽ trông bé, cô đi ngủ trước đi.” Sở Luật nói với Lục Tiêu Họa.
“Không cần.” Lục Tiêu Họa lắc đầu.
“Tôi vẫn hay bị mất ngủ, giờ này mọi khi cũng đã tỉnh, anh đi ngủ đi còn tới công ty.”
Sở Luật vẫn không động.
“Thế này đi.” Lục Tiêu Họa chỉ một mé giường khác.
“Anh nằm nghỉ ở đó một lúc, nếu bé lại bị sốt tôi sẽ gọi anh.”
Sở Luật nhéo ấn đường một chút, cuối cùng anh than một tiếng, quả thật anh muốn nghỉ ngơi một lúc, chỉ một lúc là được, bằng không tới ban ngày anh không còn bao tinh thần để họp, hơn nữa cuộc họp hôm nay rất quan trọng, không thể tùy tiện dừng họp được.
“Anh đi ngủ đi.” Lục Tiêu Họa đặt tay lên trán bé.
“Anh xem, bé hiện tại đã hết sốt, sốt nữa thì cũng có bác sĩ Gia ở đây, hai bảo mẫu trong nhà cũng ở đây, ban ngày chúng tôi có thể nghỉ ngơi nhưng anh lại không thể.”
“Cảm ơn.” Sở Luật nói lời cảm tạ, anh cởi áo khoác của mình, cũng không tắm rửa gì, càng không thay quần áo, trực tiếp mặc áo sơ mi nằm xuống.
Lục Tiêu Họa nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiểu Vũ Điểm, cảm giác nhiệt độ cơ thể của bé đã hạ xuống.
Bé ngủ rất an tâm, mà ba của bé cũng vậy, cô quay đầu lại, Sở Luật đã ngủ rồi.
Rất kỳ lạ, khi người đàn ông này ngủ lại không còn xa cách như lúc bình thường, lông mi của anh rất dài, điểm này rất giống với Tiểu Vũ Điểm, mà lúc này anh thật vô hại, nhưng khi mở mắt liền sẽ thấy đôi mắt đen lạnh băng cũng mang theo tàn khốc uy hiếp nhân tâm người khác.
Đây là một người đàn ông thế nào, tới hiện tại Lục Tiêu Họa còn không hiểu rõ, rốt cuộc đây là người tốt hay xấu cô không cách nào khẳng định.
Một người đàn ông đánh gãy tay vợ mình.
Một người đàn ông đem chính vợ mình lên giường người đàn ông khác.
Một người đàn ông ép vợ cũ của mình ra đầu đường xó chợ.
Lại là một người đàn ông không màng tất cả đi tìm con gái mình về.
Một người cha tốt,
Một người chồng không tốt.
Cô đem tay đặt lên trán mình, bóp bóp nhẹ, xác thật không thấy buồn ngủ.
Vừa lúc trên bàn có mấy quyển sách, đều là Sở Luật mua cho con gái.
Anh có nói Tiểu Vũ Điểm rất thích tranh, thích khiêu vũ, cũng thích đọc sách, nhưng bé lại không thích xem TV.
Sở Luật nói rất đúng, cho nên Tiểu Vũ Điểm biết rất nhiều chữ, thậm chí bé còn nhận được nhiều chữ anh cũng không biết.