Đến khi trời đã sáng, dường như Cao Dật vẫn không thay đổi tư thế, tay chân cũng đã cứng đờ, chết lặng.
Tất cả mọi người đã thu dọn xong, bọn họ không tiến tới đích mà quay lại đường cũ, có lẽ con đường trekking này đối với bọn họ ai cũng là đi lần đầu.
Đón ánh mặt trời buổi sớm, lần đầu tiên Cao Dật cảm giác được hóa ra thấy mặt trời buổi sáng thật là tốt, nhưng không biết Tiểu Hoa còn có cơ hội nhìn thấy, có cảm nhận được ánh nắng ấm áp này không.
“Dật, chúng ta đi thôi.” Bạch Lạc Âm đã đi tới, đứng trước mặt Cao Dật: “Chúng ta về sớm một chút, đến lúc đó có thể cứu bọn họ.”
“Em về đi.” Cao Dật nhàn nhạt nói.
Bạch Lạc Âm mở to hai mắt, có chút không tin được điều mình vừa nghe.
Anh bảo cô trở về, một mình sao, vậy thì anh đi đâu?”
“Dật, anh không… về sao?” Cô cẩn thận hỏi, thật sự sẽ không như cô nghĩ chứ.
“Ừ, anh không về, anh ở đây chờ mọi người.” Cao Dật tìm một chỗ ngồi xuống.
Anh đã quyết định, anh sẽ ở đây không đi đâu, anh sẽ chờ đội cứu hộ tới đây, nếu không tìm thấy Tiểu Hoa anh sẽ ở lại đây với cô, cả đời cũng sẽ ở lại.
Bạch Lạc Âm vươn tay nắm chặt tay Cao Dật, ngón tay anh lạnh dị thường.
“Dật, anh phải về với em.”
Cao Dật không nói gì.
Bạch Lạc Âm rũ mi xuống, khóe mắt cũng lộ ra một ít ướt át.
“Dật, em có thai.”
Đột nhiên có trận gió lạnh thổi tới gần như hong khô nước trong mắt cô, cũng là thổi tới lòng Cao Dật.
Cao Dật vươn tay đặt lên cổ mình, trong nháy mắt anh cảm giác như có tôi tay đang thít chặt cổ mình lại khiến anh hít thở không thông.
Trong núi lại một nữa yên tĩnh, nơi này giống như còn lưu lại hơi thở của mọi người.
Bọn họ đã quay lại chỗ này vài lần, chỉ là lại đã sớm không còn ai, chỉ có gió thổi từng đợt khiến cỏ cây tạo sóng.
Nơi xa kia mặt trời mới đang mọc sát đường chân trời phía Đông, dưới ánh mặt trời lại một ngày mới đến.
***
Sở Luật lấy điện thoại di động ra, sau đó bấm vào một cái nút, anh chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Chưa đến một phút đồng hồ trên điện thoại xuất hiện một tấm bản đồ, ở giữa còn có một điểm đỏ.
“Sao em lại ở chỗ đó lâu như vậy, chẳng lẽ đây là đích sao?”
Anh chống tay ở trên bàn, ngón tay không khỏi gõ nhẹ xuống có chút khẩn trương, cũng không biết đang tự hỏi điều gì.
Ba ngày, đã ba ngày đều ở nơi đó, chẳng lẽ chỗ đó có cảnh đẹp?
Anh tắt điện thoại, đột nhiên lại nhó tới cái gì, sau đó gọi một cuộc điện thoại đi.
“Mạc Mính, là tôi.”
“Có việc?” Lúc này Mạc Mính đang ngồi trên sô pha nhà mình, phía sau còn có người đang mát xa bả vai cho anh, bên cạnh có một thiếu niên đang đánh giày da cho anh.
Nói là sống như ông hoàng đúng là không quá.
“Đã lâu không thấy anh liên lạc.” Anh nâng tay lên nhìn đồng hồ một chút.
“Anh còn mười phút, không đúng, chín phút năm mươi giây.
Có chuyện gì nói mau, tôi sắp phải đi.” Tuy rằng miệng anh nói như vậy nhưng ai cũng có thể cảm giác được tâm tình của anh lúc này thật không tồi.
“Là có việc.” Sở Luật dựa lưng vào ghế.
“Cử cho tôi một chiếc máy bay trực thăng, chi phí tôi sẽ trả.”
“Được.” Mạc Mính đồng ý rất vui vẻ, bọn họ đây là cùng có lợi, không đề cập tới quan hệ giữa hai người, về phương tiện tiền tài thì anh cũng không có thiệt hại, tiền mang tới cửa anh không nhận thật đúng là kẻ ngốc, tất nhiên anh cũng không ngốc như vậy.
“Đúng rồi, nghe nói anh tìm được con gái rồi?” Mạc Minh chỉ chỉ giày da của mình, nơi này còn chưa có lau khô, anh lại duỗi chân ra ngoài.
“Ừ, tìm được rồi, cũng muốn cảm ơn anh.” Sở Luật nhớ tới bộ dáng nho nhỏ của con gái, giọng cũng hiền hòa hơn.
“Mấy ngày nữa tôi về nước, cho tôi nhận con gái anh làm con nuôi đi, chỉ cần không quá xấu.”
“Anh mới xấu.” Sở Luật nheo hai mắt lại nguy hiểm.
“Con gái tôi chính là đứa bé xinh đẹp nhất.”
“Vậy là được rồi.” Mạc Mính cười cười.
“Kỳ thật xấu đẹp cũng không quan trọng, là con của anh là được rồi, về sau tôi không còn nữa tài sản này sẽ để cho cô bé.”
“Anh đừng có mơ.” Sở Luật ngắt điện thoại, cũng không để ý tới ý định của người đàn ông này.
Tính tình Mạc Mính trước giờ đều rất khó lý giải, được cái đây là một người có thể kết giao.
Bọn họ quen nhau dọc đường, không thể ngờ được tới hiện giờ quan hệ thật không tồi.
Đương nhiên còn có Tam Ca.
Anh là ngoài sáng, Tam Ca trong tối, còn Mạc Mính sáng tối có cả.
Nếu lần sau gặp mặt thật sự là phải uống một ly rượu cảm ơn mới được, nhưng hiện tại anh chỉ muốn biết rốt cuộc người phụ nữ kia ở nơi nào mà không muốn trở về.
Mạc Mính chuẩn bị trực thăng cho anh, hai giờ sau đã đến.
Trước tiên anh đi đón con gái, sau đó đưa con gái tới nhà Tô Vân Phỉ.
“Mợ, Tiểu Vũ Điểm nhờ mợ trông giúp, cháu cần đi mấy ngày.” Sở Luật vừa mở miệng Tô Vân Phỉ đã vươn tay, không kiên nhẫn được.
“Đi đi, nơi này không cần cháu, cháu đi mấy ngày rồi lại về, đi mười ngày nửa tháng cũng được, cả đời không về cũng không sao.”
Sở Luật vỗ trán, anh thật sự muốn hỏi một câu có phải anh là nhặt được.
Tô Vân Phỉ hiện tại đã ôm Tiểu Vũ Điểm không buông.
Trong nhà có một đứa trẻ, lại ngoan ngoãn biết nghe lời, còn xinh đẹp như vậy, đương nhiên Sở Tương kia không tính, bà nhìn không mắt, vẫn là Tiểu Vũ Điểm nhà bọn họ khiến cho người ta thích.
Sở Luật yên tâm đi, anh đã nói với Tiểu Vũ Điểm để bé tới với ông bà, ông bà sẽ chăm sóc tốt cho bé, còn đưa về nhà bà nội anh không nghĩ tới.
Anh đeo kính lên, cũng đã ngồi trên máy bay trực thăng, đương nhiên cũng có một bộ quần áo chuyên dụng cho mình.
Lúc này anh đã đổi một bộ quần áo quân đội, tóc cũng vuốt gọn, trên chân đi một đôi giày leo núi, nhưng dù vậy cũng vẫn có thể thấy được anh là người có vóc dáng rất đẹp.