Lục Tiêu Họa không phản đối, bởi vì cô biết đây là biện pháp tốt nhất, hiện tại chân cô đã bị như vậy, đã trở thành gánh nặng, mang một gánh nặng đi tìm một gánh nặng khác thì không phải hỗ trợ mà là tìm chết.
“Chúng ta đi.” Anh lại cúi người để Lục Tiêu Họa bò lên lưng, bước chân cũng nhanh hơn trước rất nhiều.
Bọn họ đi khoảng một giờ thì ra khỏi cánh rừng nguyên sinh kia, ra tới bên ngoài lập tức cảm giác tầm mắt phía trước được mở rộng, có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng, cũng có dấu vết của người đi qua, nơi này mới là nơi bọn họ có thể ở.
Lục Tiêu Họa biết đây là nơi nhóm mấy người leo núi các cô đã dừng lại, chỉ là hiện tại nơi này chỉ còn dấu vết, người đều đã sớm đi rồi.
“Sẽ có người đến tìm.” Sở Luật tất nhiên cũng nhận ra đây là nơi từng có người ở, hơn nữa cũng rất gần nguồn nước, ít nhất ba ngày này việc uống nước, vệ sinh với bọn họ hoàn toàn không có vấn đề.
Anh bung lều trại ra, cũng không nói gì để tránh cho Lục Tiêu Họa khó chịu, việc quan trọng nhất của cô là thật bình tĩnh.
Anh cũng không dừng lại lâu, một hồi còn phải đi tìm một người khác.
Nếu may mắn nói không chừng có thể tìm được, nhưng nếu không có vận may thì sợ là khi đội cứu hộ đến thì người kia cũng đã chết.
Anh lấy hết đồ trong ba lô ra, chỉ mang theo một ít nước cùng lương khô rồi lại đeo ba lô lên lưng mình.
Anh ngồi xuống trước mặt Lục Tiêu Họa, ngón tay nổi rõ khớp xương sửa sang lại tóc rối cho cô: “Nếu không có việc gì tốt nhất đừng đi đâu, cứ ở bên trong lều đợi là được, nơi này rất an toàn, sẽ không có dã thú hay rắn độc.
Tôi sẽ về trước khi trời tối, đói bụng thì cứ ăn vài thứ, nhớ đừng chạy loạn."
“Tôi biết rồi.” Lục Tiêu Họa nhớ kỹ lời Sở Luật nói, không biết vì cái gì nhưng khi anh đi lòng cô lại bắt đầu thấy bất an.
“Tôi đi đây.” Sở Luật đứng lên, chỉnh lại ba lô trên lưng, vừa mới quay đi lại phát hiện góc áo bị Lục Tiêu Họa kéo lại.
“Làm sao vậy?” Anh quay đầu lại, trên mặt cũng không có nhiều biểu tình.
Từ nhỏ tới giờ mặt anh vẫn đều như vậy, không biết còn tưởng rằng anh đang tức giận, nhưng Lục Tiêu Họa lại biết anh chỉ có một biểu tình này trên mặt, cô đã quen thuộc với điều này, không phải ánh tức giận hay lạnh nhạt.
“Anh cẩn thận một ít.” Lục Tiêu Họa giật giật góc áo của anh, lúc này mới gian nan nói.
Cảm giác này không phải quá tốt, thật giống như đưa chồng của mình đi chịu chết, mà đây cũng chính là chồng cô, à, là chồng cũ.
Chỉ là cô căn bản không biết Sở Luật không ly hôn, giấy kết hôn của cô và Sở Luật vẫn còn, cho nên bọn họ vẫn là vợ chồng.
Nhưng với thân phận hiện giờ của Lục Tiêu Họa thì bọn họ chính là không có bất cứ quan hệ gì.
Sở Luật gật đầu, sau đó nắm chặt tay Lục Tiêu Họa: “Em yên tâm, tôi có nhiều kinh nghiệm sinh tồn nơi hoãng da, tôi dám nói nhóm leo núi kia cũng có lẽ không ai bằng tôi, tôi sẽ mau quay về, em cẩn thận một chút.”
Nói xong, anh nhẹ thở ra một hơi rồi ra khỏi lều, lại một lần đi tới cánh rừng rậm nguyên sinh kia.
Cánh rừng rậm này rất lớn, muốn tìm một người không phải dễ dàng, nếu người kia vận may kém một ít có lẽ chỉ tìm được thi thể, không giống như Lục Tiêu Họa chỉ là bị thương, cũng là ngây ngốc tại chỗ mà không làm gì.
Có khả năng Ngô Sa đi nhầm hướng, cũng có khả năng hiện tại cô ấy đang tránh ở nơi nào, cho nên thật sẽ như anh nói, Ngô Sa cần có may mắn, mà hiển nhiên anh cũng cần không ít may mắn mới được.
Trước tiên anh quay lại chỗ tìm được Lục Tiêu Họa, nơi hai người bị ngã cũng không quá xa, có lẽ cũng sẽ rơi xuống ở gần nhau, nhưng anh cảm giác khả năng này cũng không lớn lắm.
Dựa vào phán đoán của anh, Ngô Sa hẳn không bị thương mà đang tìm đường ra.
Theo lời của Lục Tiêu Họa, lúc ấy Ngô Sa có mang theo ba lô của mình, trong ba lô có thức ăn nước uống, hẳn là đủ duy trì một ít thời gian, cho nên chỉ cần không ngã chết, cố gắng kiên trì mấy ngày là không có vấn đề gì lớn.
Không giống như Lục Tiêu Họa, hay Hạ Nhược Tâm cũng vậy, không biết mang ba lô theo người, nếu lúc ấy anh không tới kịp thì cô không chết đói cũng sẽ chết khát.
Lục Tiêu Họa ở bên ngoài, cô nghỉ ngơi một lúc sau đó đi tới nguồn nước gần đó tắm rửa một chút, đã thật lâu cô không bẩn như vậy, Sở Luật cõng cô trên lưng không thể không nói cũng thật sự có chút khiến anh khó xử.
Cô cẩn thận lấy từ trong lều ra một chiếc khăn, cẩn thận đi tới bên dòng suối nhỏ kia, dòng suối nước rất trong lành, đương nhiên lượng nước cũng không quá nhiều, có lẽ chỉ là một nhánh nhỏ, bằng không trước khi đi Sở Luật sẽ phải dặn thêm một câu tránh xa nước.
Cô đem khăn nhúng vào nước, sau đó vắt khô rồi cẩn thận lâu tay lau người cho mình.
Sau đó cô lấy bình múc một ít nước, một hồi kiểm tra đồ ăn một chút xem còn cái gì có thể ăn, buổi tối lại có thể làm được gì để ăn.
Nói thật, cô ăn không vào, Ngô Sa sống chết không rõ, mà Sở Luật ở trong rừng rậm cũng không biết có gặp nguy hiểm hay không.
Đột nhiên cô có cảm giác có phải mình đã ích kỷ hay không, Ngô Sa là người thì Sở Luật không phải là người hay sao? Nhưng cô thật sự cũng không có cách nào khác, cô như vậy, sờ sờ chân mình, chân cô như này sao có thể đi lại được, cho nên điều duy nhất cô có thể làm chính là chờ.
Chỉ là ai có thể cho cô biết, vì sao sự chờ đợi này lại gian nan đến vậy, thậm chí khiến lòng cô không yên, mỗi giây trôi qua đều giống như sống bằng một ngày một năm khó chịu.
Trước nay cô đều không có cảm giác thời gian chậm như vậy, chờ đợi giống như khiến cô già nua theo.
Sắc trời dần dần sầm xuống, lòng cô lại càng không được bình an.
Nếu người đàn ông kia xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ, nếu anh không quay về thì phải làm sao bây giờ.
Không được, cô đứng lên chui ra khỏi lều, cô muốn đi tìm anh, cho dù chân này không còn cũng phải đi.
Chỉ là cô vừa mới đi ra ngoài thì lại nhìn thấy người đàn ông mặc bộ đồ quân đội qua đang vội vã quay về, trên người anh có vẻ phong trần mệt mỏi, sắc mặt cũng không quá tốt, may lại không có vấn đề gì, không thiếu cánh tay, không gãy chân, càng không bị thương ở đâu.