Chỉ là hiện tại cô lại không muốn gặp anh.
Sở Luật đẩy cô ra bên ngoài phơi nắng, hôm nay mặt trời không tồi, có thể ở dưới ánh mắt trời hưởng thụ sự yên lặng sau giờ ngọ, cuộc sống hàng ngày trong bệnh viên chính là như vậy.
Từng ngày chờ bình phục, rồi sau đó xuất viện…
Cô vừa mới nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi một chút, không muốn ngủ mà chỉ muốn suy nghĩ rõ ràng một số chuyện, cứ như vậy an an tĩnh tĩnh ngồi, chỉ là lại không biết từ khi nào có hai y tá đang nói chuyện gì đó.
“Bác sĩ Cao đã về à?”
“Phải không, không phải là nói đi dã ngoại sao? Xin nghỉ nửa tháng sao một tuần đã tới bệnh viện?”
“Đơn giản là vì bạn gái anh ấy mang thai.” Y tá thứ nhất nói.
“Vốn dĩ chúng ta còn có cơ hội, kết quả hiện tại cái gì cũng không có.”
Lục Tiêu Họa ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, chỉ đột nhiên ánh sáng quá mãnh liệt đâm tới hai mắt cô, cô vội vàng nhắm mắt lại, khóe mắt dường như có chút đau nhức.
Kỳ thật cô không thấy bị tổn thương nhiều, có lẽ bởi vì cô cũng không yêu, có lẽ vì yêu không đủ nhiều.
Cô là người bị phản bội, bị bỏ rơi, nhưng nếu nói là tê tâm liệt phế thì chưa đến mức.
Lúc này Sở Luật đã đi tới, anh vừa gọi xong một cuộc điện thoại xử lý một chút chuyện công ty cho nên không nghe được câu chuyện hai y tá vừa nói.
“Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái à?”
Anh đặt tay lên trán Lục Tiêu Họa, có thể thấy sắc mặt cô không tốt.
“Không sao, chỉ có chút đói bụng.” Lục Tiêu Họa hơi nheo mắt lại, có những chuyện đều ẩn giấu trong mắt không thể để người khác thấy.
Đói bụng, Sở Luật nhìn đồng hồ của mình, đã hơn mười giờ, cũng thật sự sắp tới giờ ăn cơm.
“Đi thôi, anh đưa em đi ăn.” Hôm nay thời tiết không tồi, có thể ra ngoài cho thay đổi không khí.
Nói xong anh cũng đã đẩy xe lăn mang theo Lục Tiêu Họa rời khỏi nơi này, lại không biết lúc này trên mặt Lục Tiêu Họa rất trầm tĩnh, cô im nặng, im lặng giống có chút áp lực, im lặng cũng có chút không thoải mái.
“Em muốn ăn gì?” Sở Luật vừa đi vừa hỏi Lục Tiêu Họa, nơi này có mấy quán ăn nhỏ không tồi, tuy rằng không quá rộng lớn, tuy rằng nhà hàng cũng không được xem như là sang trọng nhưng hương vị lại thật sự không tồi, dường như đều là những quán ăn gia truyền.
“Ăn đại đi, cái gì cũng được.” Lục Tiêu Họa cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, cô không chọn, cô không chọn cái gì cả, cô có thể tha thứ rất nhiều chuyện, cô thậm chí có cảm giác mình cũng có thể tha thứ cho Sở Luật mặc kệ trước kia anh đã làm gì.
Chỉ là, cô lại ghét phản bội cùng lừa gạt.
Sở Luật chọn một quán ăn sạch sẽ, lại kêu không ít đồ ăn, chỉ hai người ăn có chút lãng phí nhưng cảm giác này lại rất thích, họ muốn ăn mỗi thứ một ít.
Nhiều đồ ăn ngon trước mắt như vậy rốt cuộc cũng khiến tăm tối trong lòng cô sáng hơn, bắt đầu hưởng thụ đồ ăn ngon.
Gần đây cô cũng không phát hiện mình đã bị Sở Luật vỗ béo lên, sắc mặt cũng càng ngày càng tốt, đương nhiên vết thương ở chân cũng tốt hơn mỗi ngày.
Ăn xong, Lục Tiêu Họa bảo Sở Luật đưa tới siêu thị, sau đó mua vài cuốn sách.
Cô sợ còn phải ở bệnh viện một thời gian, cô không thích xem TV mà chỉ thích đọc sách, một tờ lật một tờ, sẽ phát hiện thời gian trôi rất nhanh, đương nhiên cũng có khi sẽ cảm giác mình già chậm đi một ít.
“Đi mua chút quần áo không?” Sở Luật thấy quần áo trên người Lục Tiêu Họa rất đơn giản, tuy rằng Lục Tiêu Họa không thiếu quần áo để mặc nhưng anh vẫn cảm giác là quá ít.
“Được.” Lục Tiêu Họa đồng ý.
“Dù sao cũng không phải tiền của tôi.”
“Ừ, thoải mái.” Vì tiền của Sở Luật đã sớm đưa cho Lục Tiêu Họa, lúc nay trong tay Lục Tiêu Họa đang cầm ví tiền của anh, chỉ là Lục Tiêu Họa không muốn phí tiền cho quần áo, cho nên cũng chỉ mua một ít quần áo mặc ở nhà, không cần kiểu dáng đẹp, chỉ cần thoải mái.
Cô thừa dịp Sở Luật không chú ý liền lấy mấy đôi tất nam cho vào giỏ, sau đó cùng nhau đi ra tính tiền.
Tuy rằng quần áo ở nhà nhưng vẫn là đồ cao cấp, ngay cả chính cô cũng cảm thấy thật sự rất đắt, muốn phá sản.
Sở Luật lại có cảm giác có thể tiêu tiền cho người phụ nữ của mình, có thể khiến người phụ nữ của mình xinh đẹp như hoa, đó là bản lĩnh của đàn ông, cũng là điều kiêu ngạo của đàn ông.
Khi về tới phòng, Sở Luật đem quần áo treo lên tủ, cuối cùng anh phát hiện mấy đôi tất nam, mà anh có phải tự mình đa tình hay không.
Đây là cho anh sao.
Anh giữ lại mấy đôi tất nam, dù sao hiện tại anh thấy được chính là cho anh.
Anh vui vẻ đi tất mới vào, trong lòng còn có một loại thỏa mãn nói không nên lời.
Anh nhớ cả đời này anh khó quên nhất chính là chuyện Nhược Tâm đi mua quần áo cho Cao Dật.
Bọn họ kết hôn, anh lừa cô, mua vòng cổ cho cô, nhưng cô chưa mua gì cho anh cả, bởi vì anh không đối xử bằng tấm lòng, bởi vì anh đối xử với cô không phải là thật.
Anh biết mình đã sai, lại là cái sai rất lớn.
Nhưng hiện tại anh cũng đã quà tặng của cô, tuy rằng chỉ là đôi tất.
“Tâm tình hôm nay của anh không tồi?” Lục Tiêu Họa uống một ly nước trái cây, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Sở Luật.
Hình như anh đang cười, từ trước đến nay khóe miệng lúc nào cũng nghiêm túc, lúc này hơi cong lên, cho nên đây là cười.
“Có sao?” Sở Luật vẫn không thừa nhận nhưng anh thò chân ra, cũng để lộ đôi tất dưới chân giống như là cố ý.
Mà đôi tất này đương nhiên Lục Tiêu Họa nhớ rõ, trên tất có hoa văn rất độc đáo, là mấy đôi cô vừa mua.
Người đàn ông này đang đắc ý?
Người đàn ông này đang khoe khoang sao?
Có phải anh cố tình lộ ra cho cô xem?
Cúi đầu, Lục Tiêu Họa lại uống mấy ngụm nước trái cây, khó trách có người nói, đôi khi lòng người đàn ông như pha lên, cũng cần dỗ, cô thấy lời này thật không tồi, chỉ quan tâm tới bọn họ một chút bọn họ liền giống như nhặt được vàng, Sở Luật cũng là như vậy.
Cô bình tĩnh tiếp tục uống nước trái cây, giả vờ làm gì không biết, nhưng có chút tâm tư ở trong mắt Sở Luật, mắt người đàn ông này có khi sắc bén xác thật rất đáng sợ.
Đương nhiên anh cũng càng thêm đắc ý, bởi vì anh đã biết anh không tự mình đa tình, mấy đôi tất này xác thật chính là mua cho anh, tuy rằng chỉ là mấy đôi tất cũng đủ khiến anh vui vẻ mấy ngày rồi.