Trên môi cô hằn dấu răng thật sâu, Lý Mạn Như giống như tìm thấy một cọng rơm cứu mạng, ra sức kéo tay Hạ Nhược Tâm, cô vội vàng kéo Hạ Nhược Tâm về phía mình mà không ngờ rằng chính mình đang bị nguy hiểm, càng không ngờ hành động hiện giờ giống như muốn đẩy Hạ Nhược Tâm xuống đường.
Hai người nhanh chóng thay đổi vị trí, trong phút chốc, Hạ Nhược Tâm bình tĩnh nhắm hai mắt lại, cuối cùng cũng hết, thế thì tốt rồi, có thể được giải thoát rồi.
Nàng bỏ tay là khỏi Lý Mạn Ny, chỉ là không nghĩ tới, chiếc xe kia lại đổi phương hướng phóng thẳng về phía Lý Mạn Ny.
Hành động của rồi của Hạ Nhược Tâm giống như chính cô đã đẩy Lý Mạn Ny.
“Đừng!” Một tiếng thét chói tai vang lên.
Sau đó rầm một tiếng…… Lý Mạn Ny bị hất văng như một con búp bê vải, Hạ Nhược Tâm tái mặt chứng kiến màn này,toàn thân bắt đầu run rẩy.
Người cô rất lạnh, thực sự rất lạnh, so với mùa đông còn lạnh hơn, cô cảm giác cả người mình như bị đóng băng, sự lãnh giá vô cùng đáng sợ.
Nàng cúi đầu nhìn hai chân mình, vô lực lết từng bước về phía trước.
Khóe môi Lý Mạn Ny có máu.
“Hạ Nhược Tâm, cô vừa làm cái gì?” Một tiếng bạo nộ truyền đến, Hạ Nhược Tâm còn chưa kịp quay đầu, đầu gối cô đã khuỵu xuống.
Người đàn ông vung chân đạp thẳng xuống đùi cô, thiếu chút nữa làm gãy cả xương đùi.
Cô ngẩng đầu, đôi môi không ngừng run rẩy, nhưng không thốt lên được lời nào.
Sở Luật!
“Hạ Nhược Tâm, nếu Mạn Ny có mệnh hệ gì, tôi sẽ băm vằm cô thành trăm mảnh,” Trong mắt anh chỉ còn sự hận thù âm tàn, vội vàng chạy tới chỗ Lý Mạn Ny.
Hay cho một Hạ Nhược Tâm, hại chết Dĩ Hiên rồi, còn chưa đủ sao? Giờ còn muốn hại chết Mạn Ny của anh.
Anh sẽ không bỏ qua cho cô, tuyệt đối sẽ không.
Mạn Ny, đừng sợ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện, người phụ nữ trong lòng không hề phản ứng khiến anh kinh hãi, giống như khi nhìn thấy gương mặt bị biến dạng của Dĩ Hiên hồi trước, anh cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, anh đã đã trải qua một lần, anh không thể lại phải nếm mùi tuyệt vọng thêm một lần nữa.
Bọn họ sắp kết hôn, sắp kết hôn rồi.
Anh lại hướng sự hận thù vào Hạ Nhược Tâm, ánh mắt ấy như muốn lăng trì xử tử Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm đặt tay lên bụng mình, hàng mi dài rũ xuống, là một sự tuyệt vọng không cách nào có thể biện minh được.
Sao anh không tin cô, đúng vậy, cái gì cũng không tin, bởi anh chưa bao giờ tin tưởng cô.
Cô chưa bao giờ hại chết Dĩ Hiên, cũng không hề muốn giết Lý Mạn Ny, nhưng sẽ không có ai tin cô cả.
Bên tai cô chỉ còn tiếng ồn ào, người vây quanh xem chỉ chỏ cô, tay phóng viên kia còn không ngừng chụp ảnh cô.
Nơi này không còn Sở Luật, bọn họ đã đi rồi, để lại cô ở chỗ này hứng chịu chỉ trích, cô khổ sở đứng lên, vết thương ở đầu gối khiến cô chua xót.
Mà tay cô vẫn luôn che chở bụng mình, rõ ràng vết thương là ở chân, nhưng cô lại cảm thấy chỗ này rất đau.
Thực sự rất đau.
Nàng vô hồn đi về phía trước, tiếng chỉ trích xung quanh dừng lại trong nháy mắt, bọn họ không thể lờ đi sự đau khổ thể hiện rõ trên mặt cô, sự tuyệt vọng tựa hồ đã cảm nhiễm mọi người, không ai đành lòng mắng chửi cô nữa.
“Thực ra không đúng,” lúc này có một người đàn ông lên tiếng.
“Cô ấy không có đẩy cô gái kia, mà là muốn cứu cô ta, chỉ là cô gái kia cứ kéo lấy cô ấy, nếu không phải kia chiếc xe đột nhiên quẹo vào, lúc này người chết chính là cô ấy.
”
Hạ Nhược Tâm không hề dừng bước, cho dù là sự thật chính là như vậy thì có ích gì, anh sẽ không tin, không ai tin cả.
.