Tân Hôn Không Tình Yêu Thế Tội Vợ Trước FULL


Sở Luật bước tới đứng trước mặt Tôn Trung, anh cao hơn Tôn Trung cả một cái đầu, mặc kệ là ngoại hình hay thực lực thì anh nháy mắt đều đè bẹp được tiểu bạch kiểm trước mắt.
Tôn Trung không khỏi lui về phía sau một bước, lắp bắp nói: "Vị tiên sinh này, mong tự trọng."
Hạ Nhược Tâm ở trong xe nháy mắt có cảm giác lạnh lẽo.
Tự trong, ha ha, tự trọng, từ khi nào giới tính của Sở Luật bị thay đổi như vậy? Bắt đầu thích đàn ông a.

Mà cô không thể không thấy lo lắng cho gã Tôn Trung kia, không chết thảm là may.
Sở Luật vối không thích đàn ông quá ẻo lả, khi còn nhỏ tính tình Đỗ Tĩnh Đường rất thẹn thùng, vì không cho Đỗ Tĩnh Đường biến thành ẻo lả nên không biết anh đã đánh Đỗ Tĩnh Đường bao lần, luôn tới khi nào người lớn can ra mới thôi, vậy mà kết quả Đỗ Tĩnh Đường vẫn bị Đông Phương bẻ cong.
Vậy mà gã trước mắt này ẻo lả như phụ nữ, thế nhưng lại nói anh tự trọng.
Khóe mắt anh không khỏi nhảy một chút.
'Bốp' một tiếng, một nắm đấm đã nện xuống hốc mắt Tôn Trung, nháy mắt đã tạo ra một vết bầm tím thâm thúy quanh mắt hắn ta.
"Ngươi đánh ta?" Tôn Trung nói còn chưa kịp xong đã lại một nắm đấm vung tới đối xứng sang bên kia.
"Thật ghê tởm." Sở Luật lấy khăn giấy từ trong người lau tay của mình, sau đó ném vào thùng rác bên canh.

"Ghê tởm muốn chết."
Hạ Nhược Tâm ở trong xe cũng không ngạc nhiên vì hành động của Sở Luật, như vậy mới là Sở Luật, anh từ trước đến nay ra tay đều không tồi, sẽ không mất thì giờ nói nhiều vô nghĩa.
"Ta sẽ tố cáo ngươi!" Tôn Trung che lại hai mắt của mình, miệng cũng bị đánh rách, anh muốn tố cáo người đàn ông này, anh muốn người đàn ông này ngồi tù.
"Thoải mái." Sở Luật xoa xoa tay giống như phủi đi ít bụi đất.
Tố cáo a, cứ thoải mái tố cáo, anh chờ.
Sở Luật lái xe rời đi, Hạ Nhược Tâm thông minh cầm lấy điện thoại cơi trò chơi, biết người đàn ông này hiện tại không quá vui vẻ, cô sẽ không lấy mặt mình ra hứng cơn giận giữ của người ta.
Hiện tại đã không phải như trước kia.
"Lục tiểu thư, em không có gì để giải thích với anh sao?" Sở Luật nheo hai mắt lại đầy nguy hiểm, như thế nào anh ngày phòng đêm phòng cuối cùng vẫn phải lộ ra con sói trong người mình.
"Tôi phải giải thích gì với anh, Sở tiên sinh?" Hạ Nhược Tâm liếc thoáng qua anh, tiếp tục chơi trò chơi.

"Chúng ta có liên quan gì sao?"
Câu này khiến Sở Luật phát nghẹn, mọi tôn nghiêm của anh trên đời này đều bị cô gái này ném đi.
Anh nắm chặt tay lái, không khí trong xe như đông lại.
Hạ Nhược Tâm nhét điện thoại vào túi xách, tiện tay cầm lấy một cuốn tạp chí đặt lên đùi, trước kia ở chỗ này đều đặt các loạitạp chí kinh tế, đủ các báo mỗi ngày đều đổi thành một quyển mới.
Hạ Nhược Tâm đột nhiên có chút mềm lòng, cô lật qua một tờ nhưng không hề xem nội dung bên trong.
"Anh ta là chị Ngô cố ý phân phó tới, nói là năng lực không tồi, là quản lý đối ngoại của phòng tranh.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy, chắc chắn hắn có một mối quan hệ nào đó với chị Ngô.” Dạo gần đây Hạ Nhược Tâm chịu sự ảnh hưởng của Sở Luật cũng đã bắt đầu xem xét sự việc một cách rõ ràng hơn.
Nếu không phải có quan hệ với nhau thì tại sao cả phòng tranh có tới mười mấy người lại chẳng nhắc tới ai, mà chỉ nhắc tới Tôn Trung, hơn nữa, trong phòng tranh, người tài không chỉ có mỗi Tôn Trung.

Cô cảm thấy có một người rất được nhưng luôn bị Tôn Trung đè đầu cưỡi cổ, người đó tên là Hứa Tự Nhiên, hoàn cảnh gia đình bình thường nhưng cực kỳ chịu khó, lại thật thà, đương nhiên là cũng rất có năng lực, có đôi khi cô cảm thấy, liệu thành tích của Tôn Trung có phải có liên quan với Hứa Tự Như hay không? Do không có bằng chứng gì cả nên cô không thể đoán bừa, càng không dám nói ra.
Lời giải thích của Hạ Nhược Tâm đã thành công phá vỡ lớp băng lạnh lùng trên khuôn mặt của Sở Luật, nhưng chuyện này không thể bỏ ra được, không phải Tôn Trung không bỏ qua cho anh, mà là anh sẽ không bỏ qua cho Tôn Trung.
Dám đụng vào đồ của anh, đúng là chán sống rồi.
Khi Tôn Trung bước ra từ bệnh viện thì đôi mắt đều thâm tím cả lên, dù hắn có một khuôn mặt hấp dẫn thì trông vẫn rất buồn cười, chứ không hề đẹp trai tí nào.
“Ngươi nhìn cái gì?” Tôn Trung trông thấy Hứa Tự Nhiên đang nhìn mình chằm chằm, cười lạnh.

“Việc của ngươi đã xong hết chưa, muốn thất nghiệp hả? Ông đây có thể cho ngươi cút bất cứ lúc nào!”
Bề ngoài của Hứa Tự Nhiên rất đỗi bình thường, không có gì đặc biệt, anh đeo một cặp kính cận rất cũ, áo quần trên người cũng đã cũ, bề ngoài của anh không khiến người khác quá chú ý.
Anh không lên tiếng, chỉ cúi đầu tiếp tục làm việc.
Tôn Trung cầm một tờ tài liệu trên bàn xem cả buổi trời rồi vứt một cậu: “Làm lại.”
Khuôn mặt của Hứa Tự Nhiên loé lên một tia nhẫn nhịn, sau đó cầm lấy tờ tài liệu bị Tôn Trung vứt lên tiếp tục bận rộn, lần này phải làm lại thì đồng nghĩa với việc anh đừng mong được về nhà trong đêm nay, nghĩ tới đứa con gái đang bệnh ở nhà, lòng anh rối như tơ vò, nhưng lại không có cách nào khác, anh rất cần công việc và khoản lương này nữa, dù Tôn Trung đã cướp đi mọi thành quả của mình, thì anh vẫn cứ ngồi đó, chưa từng rời đi.
Tôn Trung càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, hắn không thể để mình bị đánh dễ dàng như vậy, bèn cầm điện thoại lên bấm một dãy số.
“Dì ơi, con bị người ta đánh rồi, dì nhất định phải tìm cái tên chết tiệt đó giúp con...”
Hứa Tự Nhiên khẽ thở dài, không biết ai lại đi chọc giận cái tên con nhà giàu Tôn Trung này, có thể người ngoài không biết người chống lưng của hắn là ai nhưng sao anh ta lại không biết được, nếu không nhờ có Ngô Sa thì cái tên loắt choắt như hắn làm sao có thể ngồi lên vị trí quản lý được, lại cướp thành quả của người khác rồi xem như là của mình nữa.
Bàn tay cầm bút của anh ta cứng lại, vừa nghĩ tới con nhỏ ở nhà thì đã sốt ruột đến mức tròng mắt cũng đỏ cả lên, nhưng cũng chỉ đành chịu đựng.
Hạ Nhược Tâm kiểm tra cửa sổ kỹ càng rồi định ra về, hôm nay cô tan ca hơi trễ, cũng may là Sở Luật cũng tan làm vào giờ này, nhưng cô lại cảm thấy, không biết có phải anh cố tình ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi không nữa.
Sở Luật không nói thì đương nhiên cô sẽ không hỏi, dù sao cũng tiện đường, hơn nữa cô lại nợ người ta một năm mời cơm nữa.
Xách túi lên định đi thì cô phát hiện ra có người đang khóc.
Khóc ư? Vào lúc tối muộn thế này, ở nơi vắng vẻ như vậy.
Nếu là người bình thường thì sẽ nghĩ ngay đến chữ “ma” nhưng Hạ Nhược Tâm lại không tin lắm, không phải là cô không sợ mà là do cô đã chết một lần rồi, nếu trên thế gian này thật sự có ma thì cô rất muốn được nhìn thấy một lần cho biết, nếu có thể gặp lại bố ruột thì tốt biết bao, dù sao thì cô cũng đã quên mất ngoại hình của bố, chỉ nhớ rằng bố rất thương cô, rất tốt với cô, nhưng khi bố rời xa cô không bao lâu thì cô cũng đã mất đi mẹ của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui