Cô bước tới gần, tiếng khóc càng lúc càng lớn, là tiếng của đàn ông.
Cô đi theo hướng phát ra âm thanh, âm thanh này không giống như quỷ khóc sói gào mà giống như người khóc rât khổ sở khiến người nghe được không khỏi có cảm giác có chút chua xót.
Cô nhẹ nhàng mở ra một cánh cửa liền thấy một người đàn ông đang cầm bút viết gì đó, vừa khóc vừa viết.
Một người đàn ông cao gần 1 mét 8 lúc này lại khóc như một đứa trẻ, cho dù như vậy nhưng anh vẫn cứ chuyên tâm hoàn thành công việc trong tay.
Hạ Nhược Tâm nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, người làm đã về hết, chỉ bởi vì nơi này còn một số việc, đương nhiên vì mốt lát Sở Luật cũng sẽ tới đây cho nên cô mới không sợ hãi, bằng không cô không có khả năng không về nhà sớm.
Phòng tranh tan giờ làm lúc 5 giờ, bởi vì gần đây không bận, cũng không tổ chức triển lãm tranh nào cho nên mọi người sau khi tan tầm đều đi rồi.
Sao lại còn có người ở lại?
Hơn nữa người này giống như người cô biết, là Hứa Tự Như*.
(Do bản convert dịch lúc là Hứa Tự Nhiên lúc là Hứa Tự Như, từ giờ thống nhất tên Hứa Tự Như nhé mọi người.)
Chỉ là, anh ta khóc vì cái gì, một người đàn ông phải khóc?
Tóm lại muốn khóc thì tự khóc đi, cô không muốn khiến người ta khó xử, nhưng vừa lúc cô định rời đi kết quả nghe được tiếng khóc lớn hơn.
Một người đàn ông có thể khóc thành như vậy cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hạ Nhược Tâm có chút không đành lòng.
Suy nghĩ một chút, cô xoay người gõ cửa.
Nghe được tiếng gõ cửa Hứa Tự Như lại không khỏi sửng sốt, mặt cũng trắng bệch một chút.
"Hứa Tự Như, là tôi, tôi là Lục Tiêu Họa."
Hạ Nhược Tâm nói bên ngoài cánh cửa, tránh cho Hứa Tự Như trở thành quỷ.
Quả nhiên, giọng cô vang lên, lúc này mặt Hứa Tự Như vẫn trắng bệch lúc này mới bắt đầu thả lỏng.
Là Lục tổng.
Hứa Tự Như vội vàng lau khô nước mắt của mình, đi qua mở cửa nhưng thần sắc lại rất xấu hổ.
"Lục tổng, cô còn chưa về sao?"
Anh đối với vị Lục tổng này có ấn tượng khá tốt, phụ nữ hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, tuy rằng là tiểu thư nhà giàu nhưng lại không có chút kiêu căng nào, hơn nữa toàn thân đều có loại trí thức cùng hiền hòa, đương nhiên không phải đến đây chơi mà thật sự làm việc.
Đối với cấp trên như vậy Hứa Tự Như cảm thấy rất tốt, ít nhất cô sẽ không đóng cửa phòng tranh.
"Sắp xếp công việc một chút, lát tôi sẽ về." Hạ Nhược Tâm trả lời, sau đó đi tới cầm lấy tờ giấy Hứa Tự Như đang vẽ được một nửa, đây là đang thiết kế nhãn hiện cho một công ty nào đó, còn có vài bức ảnh.
Bút tích có cảm giác tương tự Tôn Trung, mà phong cách của Tôn Trung trong giới có thể xem như tương đối được hoan nghênh.
Không đúng, cô cảm thấy đây hẳn là do Tôn Trung vẽ.
Nhưng chính mắt cô nhìn thấy Hứa Tự Như vẽ cái này, mà hiển nhiên anh sẽ còn tiếp tục vẽ xong một nửa còn lại.
Cô đoán thật không sai, Tôn Trung là dựa vào quan hệ với Ngô Sa để tiến vào, còn đạo tác phẩm người khác, cho dù có người nâng đỡ cũng không thể làm như vậy.
Đây cùng trồm cướp có khác gì nhau?
Hiện tại không đề cập tới những cái này, cô sẽ xử lý tốt, nếu điểm này cô còn không quản được thì phòng tranh này cô tình nguyện không cần.
"Tôi có thể biết được vì sao anh khóc không?"
Hạ Nhược Tâm hỏi Hứa Tự Như" "Là bởi vì tăng ca hay bởi vì trong nhà có chuyện?"
Hứa Tự Như sửng sốt một chút, sau đó anh chậm rãi ngồi xổm xuống, đầu tiên là đưa tay ôm lấy mặt không nói lời nào, sau đó từng đợt âm thanh nghẹn ngào, cuối cùng khóc rống lên.
"Con gái tôi bị bệnh nhưng tôi phải tăng ca, nếu không làm xong việc này thì tôi không có tiền, nếu không có tiền thì tôi chưa bệnh cho con gái thế nào? Sao có thể cho con gái cuộc sống tốt?" Anh từ nông thôn tới, kết hôn sớm, vợ sinh khó đã chết chỉ để lại cho anh một cô con gái.
Mà đứa trẻ từ nhỏ cũng đã hay bệnh tật ốm yếu, anh không còn cách nào đi làm ở khắp nơi, cuối cùng có chút năng khiếu về vẽ mới vào phòng tranh này của Ngô Sa.
Ở chỗ này học một thầy dạy vẽ, mà lúc ấy Tôn Trung cũng học cùng, Tôn Trung nhìn trúng anh, cùng anh lén thỏa hiệp, về sau anh vẽ không phải dùng tên của mình mà dùng tên Tôn Trung, Tôn Trung sẽ cho anh tiền lương, anh có thể ở chỗ này tìm được một căn nhà nhỏ, có thể có tiền chữa bệnh cho con gái, cho nên anh đã đem tác phẩm của mình bán đi, cũng là đem nhân cách của mình bán đi.
"Hiện tại bé đang bị bệnh sao?" Hạ Nhược Tâm cũng không biết nhiều chuyện, nhưng cô nghe rõ đứa bé bị bệnh.
"Phải, bé bệnh, hiện tại vẫn bị bệnh." Hốc mắt Hứa Tự Như đều lộ ra một ít tơ máu, là thức đêm, cũng là lo lắng cho con gái.
"Tôi đã nhớ một hàng xóm giúp trông nom, hàng xóm nói bé vẫn đang phát sốt, bảo tôi đưa bé tới bệnh viện."
Đúng vậy, anh ta đã nhờ người khác chăm sóc con gái, người ta nhận tiền thì giúp trông chừng một lúc chứ đâu thể giữ cả ngày, mà anh ta lại chẳng có tiền để mời bảo mẫu riêng về coi con gái, toàn bộ số tiền anh ta đã kiếm được đều dùng để chữa bệnh cho con gái.
Điện thoại trong túi của Hạ Nhược Tâm reo lên, cô biết là Sở Luật gọi đến, bèn áp lên tai nghe.
“Có phải có chuyện rồi không? Sao vẫn chưa ra nữa?” Anh liếc nhìn đồng hồ, đã hẹn 10 giờ ra đây nhưng bây giờ đã sắp 10 giờ rưỡi rồi.
“Đợi một chút, có vài chuyện phải làm.” Hiện giờ Hạ Nhược Tâm không rảnh giải thích nhiều với Sở Luật, cô ngắt điện thoại rồi bước tới vỗ vai Hứa Từ Như.
“Đừng khóc nữa, tôi và anh đưa bé tới bệnh viện đã, con nít bị sốt thì không phải chuyện nhỏ đâu.”
Nhưng, Hứa Tự Như không dám, đống công việc kia vẫn chưa làm xong, hơn nữa con gái mình lại thường xuyên bị sốt, mỗi lần đến bệnh viện thì cũng đã sốt rồi, mệt mỏi rồi cũng qua, nhưng nếu mất công việc này, hay bị trừ lương thì sẽ không có tiền để chữa bệnh cho con gái.
“Anh bị trừ lương thì tôi sẽ bù cho.”
Hạ Nhược Tâm đứng dậy mở cửa.
“Đi thôi, anh có kiếm thêm bao nhiêu tiền mà lỡ con cái có chuyện, thì tiền có nhiều mấy cũng chẳng bù đắp lại được.” Cô không hề xa lạ với sự bất lực của Hứa Tự Như, năm đó cô và Tiểu Vũ Điểm cũng từng sống những ngày tháng như vậy, đã từng đi đến bước đường cùng, đã từng không có chỗ nương tựa, tuy đoạn đường lắm gian truân, nhưng cả hai đã qua được rồi, nhưng Hứa Tự Như và con gái anh ta lại khác.
Ban đầu Hứa Tự Như chưa có phản ứng, lát sau, anh ta lau đi nước mắt rồi vội đứng dậy.
Sở Luật nắm chặt vô lăng trong tay mình.
Sao lại lâu như vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi sao?
Anh đẩy cửa xe, vừa bước ra đã thấy Hạ Nhược Tâm bước tới, phía sau có một người đàn ông bước theo cô.
Anh nheo mắt lại, cái quái gì thế này?
Hạ Nhược Tâm mở cửa xe, cửa xe của Sở Luật không dễ mở lắm, chưa thử mở vài lần thì thật sự không biết phải mở như thế nào, nhưng đó lại là sở thích của anh.