Hạ Nhược Tâm lại sửng sốt một chút, anh ấy muốn giúp đứa trẻ này sao?
“Nếu như làm phẫu thuật thì...” Bác sĩ nghĩ.
“Đợi đến khi sức khỏe của trẻ có thể chịu đựng được thì có thể sắp xếp làm phẫu thuật.”
“Vậy thì làm phiền mọi người chuẩn bị một chút.” Sở Luật tính cứu đứa trẻ này tất cả đều tại vì sự nuối tiếc khi anh không cứu con gái mình, cho nên anh gặp sẽ không mặc kệ được, thân mình nho nhỏ đáng thương cũng là bất lực, khi đó con gái anh cũng có dạng này đúng không.
"Được." Bác sĩ hiểu rõ liền chuẩn bị cho ca phẫu thuật.
Sở Luật xoay người liền thấy Hạ Nhược Tâm đang nhìn anh: "Sao nào?" Anh cười.
"Em không đồng ý sao?"
"Không phải." Hạ Nhược Tâm lắc đầu.
"Sở Luật tôi quen không phải là mạnh thường quân."
"Ai nói anh không phải?" Sở Luật nhướn mày.
"Năm ngoái anh còn có vinh dự nhận giấy chứng nhận, em có muốn xem một chút không?"
"Không cần." Hạ Nhược Tâm không muốn đi xem những hư danh đó của anh.
Có người doanh nhân làm từ thiện vì danh, không thể không nói, Sở Luật vẫn luôn cho rằng chuyện từ thiện này đương nhiên cũng là vì danh tiếng, nhưng lúc này cô tin rằng không phải anh vì danh tiếng mà thật sự nguyện ý.
Sở Luật ngồi xuống duỗi hai chân ra: "Anh nghĩ làm một ít chuyện tốt như vậy biết đâu có được phúc đức sẽ rơi xuống trên người con gái chúng ta, có thể cho bé lớn lên khỏe mạnh bình an, về sau không phải chịu bất cứ khổ nào nữa.
Anh cũng muốn biết, nếu lúc trước có một người tốt như vậy xuất hiện bên cạnh em nói không chừng em cùng Tiểu Vũ Điểm sẽ không phải quá khổ như vậy."
"Lúc ấy tôi cũng muốn gặp được người tốt như anh nhưng có người lại chặn không cho gặp."
"Ai?" Sở Luật hơi nheo hai mắt lại, sao trước nay anh chưa từng nghe cô nói chuyện này.
"Hắn ta tên Sở Luật." Hạ Nhược Tâm trực tiếp lừ mắt nhìn Sở Luật giống như một nắm đấm vung tới, nháy mắt khiến sắc mặt anh thay đổi.
Sở Luật có tội, anh biết anh có tội, cả đời này cũng đừng mong chuộc tội được.
Nhưng anh lại có thể cảm giác được lúc này Hạ Nhược Tâm nói câu này giống như chỉ nói móc anh chứ không còn quá nhiều hận ý.
Không lâu sau, Hứa Tự Như vội vã chạy tới, anh vừa nghe nói tới chuyện con gái hôn mê đã quỳ lên mặt đất khóc rống lên.
Tuy rằng anh có sai, tuy rằng nguyên nhân khiến con gái không vào viện là do anh, nhưng với một cha mà nói đã là không dễ dàng, một người đàn ông làm bố đơn thân, lại gánh vác một số nợ lớn, còn phải gom tiền cho con gái làm phẫu thuật, lại phải đóng vai trò của cả bố và cả mẹ để chăm sóc cho con gái, sợ là đặt vào bất cứ một người nào, cũng sẽ không dễ dàng.
Trước khi Hạ Nhược Tâm tiến đến ngồi xổm xuống đối diện với người đàn ông kia.
“Nếu là đàn ông con trai thì đừng khóc nữa, cho cháu thấy không tốt.
Có một Sở tiên sinh tốt bụng chuẩn bị quyên tiền giúp con gái anh làm phẫu thuật, anh còn không mau đi cám ơn anh ấy?”
Đôi mắt của Hứa Tự Như đầy những gân máu đỏ li ti, cả con người trông nhếch nhác không chịu nổi, đôi môi của anh run rẩy, gần như là không thể nói ra được một lời.
“Lục tiêu thư, ý của cô là con gái tôi được làm phẫu thuật rồi phải không, sẽ có người nguyện trả tiền cho chúng tôi.”
“Đúng vậy,” Hạ Nhược Tâm gật đầu, “Đó là một vị tiên sinh họ Sở.”
“Vậy cô có thể nói cho tôi biết vị Sở tiên sinh đó đang ở đâu không? Tôi phải đi cám ơn, tôi phải quỳ xuống dập đầu cám ơn ông ấy.”
Hạ Nhược Tâm đưa ngón tay ra, chỉ vào người đàn ông có khuôn mặt đen gần như không có chút biểu cảm nào.
“Kia chính là Sở tiên sinh, anh muốn cám ơn, thì hãy cám ơn anh ấy, là anh ấy đã cứu con gái của anh.
Anh ấy đã cứu lấy mạng sống của con gái anh, cũng cứu trái tim của bé nữa.
Yên tâm đi, ông ấy là một nhà tư bản nổi tiếng, nói được thì nhất định sẽ làm được.”
Hứa Tự Như liền đứng dậy, thật đúng là bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt của Sở Luật, đều nói dưới đầu gối của nam nhi có vàng, cái quỳ này đã bày tỏ được lòng biết ơn của anh, nhưng lại khiến mí mắt của Sở Luật giật một cái.
Đối với người đàn ông trước mặt này, có lẽ bây giờ ngoài sự đồng tình chắc cũng không còn những ý nghĩ khác.
Khi đã giải quyết xong những việc này, cũng đã khoảng ba giờ đêm rồi.
Bọn họ cũng đừng mong ngủ được vài tiếng, chỗ này rất gần nơi ở của Sở Luật hơn, Sở Luật cũng đưa Hạ Nhược Tâm về Sở gia.
Có thể ngủ được một chút cũng tốt, dù sao ngày mai cũng phải bận nguyên ngày, họ đều phải làm việc, đêm nay là một đêm bận rộn kinh hoàng, thật ra cũng là một đêm có thu hoạch.
Họ đã cứu một đứa nhỏ, đồng thời cũng đã kéo trái tim của họ lại gần nhau hơn, những ân oán trước kia cũng đã phai nhạt theo, cũng là một chuyện tốt mà có phải không?
Ngày hôm sau, Tôn Trung đã đến vào rất sớm, khi mới bước vào thì thấy cả phòng làm việc rối tung lên, Hứa Tự Như cũng không biết là đã chạy đi đâu rồi.
Anh đồng ý cung cấp bản thảo cho một tạp chí, bây giờ vẫn chưa làm xong, lúc đó anh đã cam đoan là, hôm nay nhất định sẽ nộp bản thảo, kết quả là bây giờ chỉ hoàn thành được một nửa, làm sao nộp cho họ đây.
Anh lấy điện thoại của mình ra, gọi điện cho Hứa Tự Như, kết quả là, giỏi, giỏi lắm, lại bị hắn chơi trò tắt máy.
Hứa Tự Như, mày đã bị đuổi, anh ấy đá mạnh vào ghế, một khuôn mặt cũng được coi là tuấn tú lúc này cũng nhăn nhó theo.
Anh xem giờ, chỉnh lại quần áo của mình, bởi vì đang đeo kính mát, nên không có ai biết là mắt của anh đã bị thương, bây giờ vẫn còn bị bầm, mà khi anh đeo kính râm, lại soái thêm mấy phần, nhưng nếu bỏ kính râm xuống, sẽ trở thành trò cười ngay.
Lúc này anh chợt nhớ ra, lát nữa Hạ Nhược Tâm sẽ đến, mắt của anh là bị tài xế của nhà họ Hạ đánh, cô ta phải xin lỗi anh, nhận lỗi với anh mới đúng, bằng không thì, anh sẽ đưa lên tòa án, xem ai khó sống hơn.
Khi anh mới bước ra, một cô gái trẻ đi tới, khi nhìn thấy anh ta hôm nay có chút khác với mọi ngày, liền đỏ mặt ngay.
“Thầy Tôn, giám đốc Lục tìm thầy.”
“Cám ơn.” Tôn Trung đẩy nhẹ mắt kính của mình, vốn là muốn trêu ghẹo một tí cô trợ lý mới tới này, nhưng bây giờ chuyện chính quan trọng hơn, mắt của anh có chút đau, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.
Nhìn đi, tôi bảo là, dù Lục Tiêu Họa không nỡ bỏ người này, đương nhiên cũng không muốn tham gia vụ kiện tụng chuyện hành hung này trước mặt mọi người.
Anh đến trước cửa phòng làm việc của Hạ Nhược Tâm, đầu tiên là gõ cửa, hắng giọng một cái, vênh mặt lên, chỉ tiếc là bây giờ anh không có đem theo gương, không thì có thể xem trạng thái của mình bây giờ như thế nào, nhưng mà, chắc là không tệ đâu, từ vẻ mặt mê mẩm của thực tập sinh lúc nãy cũng có thể nhận ra, anh vô cùng đẹp trai.
“Cốc...!cốc...” Anh gõ cửa một lần nữa.