Nhưng cuối cùng ông vẫn không đành lòng.
Đây là con gái ruột ông nuôi lớn từ nhỏ, cho dù có nhiều điều không phải thì cũng vẫn là con gái ông, cho dù nó có gặm hết da thịt trên người ông thì ông vẫn không muốn để con mình chết.
Hiện tại có người nói cho ông tin tức của Hạ Dĩ Hiên, ông cũng không suy nghĩ nhiều liền tới nơi này, nhưng tới đây ông lại phát hiện có chút khó phải.
Đây không phải quá đơn giản sao? Không chừng ông chỉ bị đùa giỡn, không chừng đây chỉ là trò đùa dai của trẻ con.
Nhưng cuối cùng ông vẫn mở cửa, đi vào, cho dù chỉ là một trò đùa ông cũng muốn thử, biết đâu lại là sự thật.
Ông đi vào, bên trong không có nhiều người, chỉ có một thiếu niên tóc đỏ đầu ngựa ngồn ở ven tường đang tìm kiếm gì đó, trên người mặc quần áo dị hợm, trên mũi đeo khoen, trên lỗ tai cũng có rất nhiều khuyên tai, mà với kiểu thời trang này của bọn trẻ Hạ Minh Chính thật sự có chút không thích.
Một đứa trẻ ngoan sao lại có thể biến mình thành cái dạng như vậy, đặc biệt với thân phận của ông, nếu trẻ nhà ông mà biến thành như vậy có lẽ ông đã đánh chết.
"A, ông già đến rồi?"
Thiếu niên đầu ngựa tóc đỏ khẽ nhếch miệc khiến Hạ Minh Chính nheo mắt lại, nó còn gọi ông là lão già.
Lão già, đúng vậy, lão già, nghĩ cả đời Hạ Minh Chính ông tuy rằng không thể nói là công thành danh toại nhưng cũng là một nhân vật có tiếng, như thế nào hiện tại lại có một thằng oắt con chỉ vào mặt mình nói một câu 'lão già'.
Ông đi tới, cũng không ngồi xuống.
"Cậu biết chuyện của con gái tôi?"
Tóc đỏ kéo kéo hoa tai của mình: "Con gái ông, Hạ Dĩ Hiên?"
Lúc này Hạ Minh Chính mới ngồi xuống, giọng cũng có chút vội vàng: "Đúng vậy, chính là Hạ Dĩ Hiên, con gái của tôi là Hạ Dĩ Hiên.
Hiện tại nó ở đâu, có khỏe không?"
"Lão già, ông hỏi như vậy tôi biết trả lời cái gì? Ông có thể hỏi từ từ không?" Đầu ngựa tóc đỏ ngoáy lỗ tai của mình, cảm giác nói chuyện với người già thật phiền toái.
Thầy hiệu trưởng ở trường học cũng như vậy, sẽ giáo huấn nề nếp, cứ như vậy không được, còn sẽ mắng mỏ, một chút cũng không khiến người ta thích.
"Tôi..." Hạ Minh Chính vừa muốn mở miệng, đầu ngựa tóc đỏ đã chặn lời ông.
"Được rồi, được rồi!" Nó xua tay, thực không kiên nhẫn, cho dù không phải hiệu trưởng nhưng cũng giống hiệu trưởng của nó, nó nhìn liền thấy chán ghét.
Nó tìm từ trên người nửa ngày, sau đó từ trong túi lấy ra một tờ giấy ném lên trên bàn: "Con gái ông đang ở chỗ này, tin hay không tùy ông.
Dù sao tôi biết được," nó xua tay, "là nghe được tay chân của một gã họ Sở nói."
"Còn có..." Nó vươn tay mình.
Hạ Minh Chính vừa mới cầm tờ giấy kia còn chưa kịp mở, thiếu niên tóc đỏ thấy không đông làm gì liền duỗi tay về phía trước một ít.
"Làm cái gì?" Hạ Minh Chính thu tay lại, chẳng lẽ muốn động tay động chân với ông, không phải gọi ông là lão già sao, chẳng lẽ lại ra tay với người già.
"Đưa tiền." Đầu ngựa nhếch miệng xem thường: "Ông có hiểu quy tắc hay không, tôi mang đồ đến cho ông chẳng lẽ ông không biết cảm ơn một chút?"
Lúc này Hạ Minh Chính mới biết hóa ra là đòi tiền, chỉ là đây là con cái nhà ai dạy dỗ, sao lại phải đòi tiền, trong nhà không cho tiền sao mà phải đòi tiền người ngoài, rốt cuộc vẫn là không có gia giáo.
Tuy rằng ông không thoải mái nhưng rốt cuộc vẫn rút ví ra, từ bên trong lấy ra vài tờ.
Đầu ngựa cầm lấy, đập đập mấy tờ tiền vào tay.
"Cảm ơn ông già." Đầu ngựa hôn lên mấy tờ tiền, lão già này thật đúng là hào phóng, chỉ đưa một tờ giấy đã được cho mấy trăm tệ, khi trở về Lâm thái tử hẳn cũng cho mấy trăm tệ, cậu ta vốn là một công tử hào phòng, từng đó tiền cũng đủ cho nó sinh hoạt mấy tháng.
Sau khi đầu ngựa đi rồi Hạ Minh Chính mới mở tờ giấy kia ra, tay ông không khỏi run rẩy, giấy trắng mực đen viết một chuỗi địa danh.
Khi Hạ Minh Chính về nhà có chút thất hồn lạc phách.
"Sao ông về muộn vậy?" Thẩm Ý Quân hỏi Hạ Minh Chính, sáng sớm đã đi tới buổi chiều mới về, đây là đi làm gì.
"Không có gì." Hạ Minh Chính nhìn thoáng qua Thẩm Ý Quân, cũng không biết trong mắt ông ẩn giấu cái gì, dường như không khó có thể nhìn ra sự oán hận, chỉ là mấy thứ này cũng chỉ chợt lóe qua trong mắt ông.
Ông chỉ liếc mắt nhìn bà rồi đi lên lầu.
Buổi tối, Hạ Minh Chính ngồi dậy, Thẩm Ý Quân ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ.
Đôi mắt già nua của ông lộ rõ vẻ phức tạp cùng ảm đạm, hai người bọn họ có hai mươi mấy năm vợ chồng, tuy rằng đều không phải là người đầu tiên của nhau nhưng tình cảm của họ lại là không ít, để tới tình trạng này ai trong bọn họ đã sai, ông không biết.
Con gái bọn họ đều không còn nữa, ông cười, cười có chút châm chọc, kỳ thật bọn họ có ai là không nhìn ra Hạ Nhược Tâm đang ở trong nhà không phải là Hạ Nhược Tâm thật sự mà chỉ là một người giả.
Thẩm Ý Quân đã nhận ra từ rất sớm, nhưng bà không muốn thừa nhận bởi vì bà cần một niềm an ủi, cũng là cần một lý do, lại càng cần một đứa con gái, cho dù đó là giả thì bà cũng muốn thuyết phục chính mình.
Còn đây là con gái ông, ông nghĩ nó cần phải chuộc tội, nhưng ông sai rồi, người không ở đây tức là không còn nữa, tổn thương chính là tổn thương, không tha thứ chính là không tha thứ.
Cho dù là giả, cho dù là lừa mình dối người thì có thể thế nào.
Nhưng cho dù như thế, Thẩm Ý Quân vẫn có một chút an ủi tâm lý, nhưng ông thì sao, ông cái gì cũng không có, Dĩ Hiên của ông hiện tại không biết ở nơi nào, cũng không biết sống chết ra sao.
Ông nhẹ nhàng kéo chăn ra, đứng lên, sau đó không đi giày mà chậm rãi đi tới ngăn tủ, cẩn thận mở ngăn tủ ra, lại từ bên trong lấy ra một ít đồ vật, chứng minh thư cùng hộ chiếu của ông, sau đó hạ quyết tâm mở két sắt, từ bên trong lấy ra mấy thẻ, đây là tài sản của Hạ gia, tuy rằng hiện tại đều đứng tên của Thẩm Ý Quân nhưng trước nay Thẩm Ý Quân đều không động tới, trước kia để ở đâu hiện tại vẫn ở đó, ngay cả mật mã cũng không thay đổi.