"Mặt của con?" Hạ Dĩ Hiên sờ lên mặt mình, đúng vậy, mặt của cô, mặt của cô...
Đột nhiên, cô kéo lấy tay áo của Hạ Minh Chính, "Ba, con muốn chỉnh mặt, đúng vậy, con muốn sửa mặt, chỉ cần sửa lại khuôn mặt, sẽ không có ai biết đến con có phải hay không? Ba, ba phải dẫn con đi phẫu thuật thẩm mỹ, con sẽ sửa thành hình dáng của người khác."
Hạ Minh Chính không muốn, nhưng đây có thể chính là biện pháp cuối cùng, chỉ cần thay đổi hình dạng, không phải là sẽ không ai biết đây chính là Hạ Dĩ Hiên sao, đến lúc đó ông sẽ tìm một lí do, nói đây là con của họ hàng, đến nhà mình ở.
Không được, ông có cảm giác ông có thể lừa gạt được người khác nhưng Thẩm Ý Quân thì tuyệt đối không được.
Không nên quên, Thẩm Ý Quân cũng nhìn Hạ Dĩ Hiên lớn lên từ nhỏ đến lớn, vẻ bề ngoài của một người có thể thay đổi, nhưng hành động, ánh mắt, thậm chí thói quen cũng không thể thay đổi được, nhưng cho dù không thể quay trở về Hạ gia, ông vẫn có thể ở gần chăm sóc cho cô.
Mặc dù Hạ Minh Chính không muốn đụng đến dao kéo trên mặt con gái mình nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ.
Hạ Minh Chính liên lạc với một bệnh viện chỉnh hình tốt nhất ở đây, dĩ nhiên bao giờ tiền cũng là vạn năng, cho dù Hạ gia sa sút, nhưng một nửa tài sản kia cũng là một khoản rất lớn, hơn nữa mặc dù nói tài sản ở trong tay Thẩm Ý Quân nhưng thực chất lại ở trong tay ông.
Hạ Dĩ Hiên sờ mặt mình, bây giờ trong suy nghĩ của cô tất cả đều là hưng phấn, nhất định phải chỉnh mình giống như siêu sao vậy, sau đó lấy hình dáng này xuất hiện trước mặt mọi người, đùa giỡn họ trong lòng bàn tay, cho dù là Sở Luật, Lục Tiêu Họa hay là Thẩm Ý Quân, đúng rồi, còn có những thứ của Hạ gia mà Hạ Nhược Tâm đã chiếm, những thứ đó đều là của cô, đều là ba để lại cho cô, cái thứ dã loại như Hạ Nhược Tâm dựa vào cái gì mà lấy đồ của Hạ gia, dựa vào cái gì mà lại ở nhà của cô.
Càng nghĩ cô càng hưng phấn, gương mặt đầy xương cũng vặn vẹo theo.
Chỉ là, có lúc ý tưởng là rất tốt, nhưng còn phải xem tình hình thực tế có đầy đủ hay không.
Mà sự thật là, gương mặt này của Hạ Dĩ Hiên, cho dù bây giờ cô muốn đụng dao cũng không có khả năng.
Bác sĩ nghiên cứu ngũ quan của cô một lúc lâu, rồi đo lường mặt cô, sau đó lắc đầu.
"Thật sự xin lỗi Hạ tiểu thư, gương mặt của cô hiện giờ không thích hợp để phẫu thuật, bất kì phẫu thuật nào cũng không được, cho dù chỉ là một phẫu thuật cắt da nhỏ."
"Tại sao?" Hạ Dĩ Hiên đột nhiên đứng lên, âm thanh cũng chói tai theo, như tiếng móng tay cấu qua bàn, như tiếng phấn rít trên bảng đen, bác sĩ có cảm giác như màng nhĩ của mình bị chọc thủng, âm thanh đó cũng làm cho trái tim của ông co lại.
"Tại sao tôi không thể làm phẫu thuật, có phải ông sợ chúng tôi không có tiền hay không?" Âm thanh bén nhọn của Hạ Dĩ Hiên tiếp tục vang lên, gấp gáp, thậm chí là điên cuồng.
Bác sĩ không chịu được việc thỉnh thoảng cái âm thanh này lại truyền vào lỗ tai mình, vội vàng giải thích với Hạ Dĩ Hiên, "Hạ tiểu thư, việc này không liên quan đến tiền, cũng không phải là bác sĩ chúng tôi không đạt được đến yêu cầu của cô, ngược lại, đội ngũ của chúng tôi ở quốc tế rất nổi danh, tôi đối với bác sĩ của mình rất yên tâm, đương nhiên cũng rất tự tin, không phải là chúng tôi có vấn đề, mà là cô, cô thiếu máu rất nghiêm trọng, hơn nữa tim cũng không tốt, còn có dạ dày, phổi và thân thể cũng không quá tốt, nếu như ép buộc phẫu thuật, có thể sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô, cũng có nguy hiểm tương đối lớn."
Thật ra thì bác sĩ đã nói chuyện rất uyển chuyển rồi, nguy hiểm mà ông nói đến chính là chết, không ai có thể đảm bảo phẫu thuật thành công, cho dù chỉ là một phẫu thuật nhỏ cũng có thể làm tim Hạ Dĩ Hiên ngừng đập ngay trên bàn mổ.
Không có một bệnh viện nào chịu đánh đổi danh tiếng của mình để thực hiện một cuộc phẫu thuật với tỉ lệ thành công như thế này, dĩ nhiên là cũng không có bác sĩ bào đầu óc bị cửa kẹp, sẽ vạch dao trên một thân thể không hề có sức chịu đựng bất kì một cuộc phẫu thuật nào giống vậy.
Đây không phải là mổ heo, mổ hư thì mổ một con khác.
Cho nên ông dám khẳng định, trên đời này sẽ không có một bệnh viện nào dám thực hiện ca phẫu thuật này cho cô ta, cho dù là bác sĩ có thiếu tiền như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không.
Giấc mộng phẫu thuật thẩm mỹ của Hạ Dĩ Hiên cũng bể tan tành ở đây, bây giờ điều kiện thân thể của cô cơ bản không cho phép thực hiện phẫu thuật thẩm mỹ, đúng vậy, là không cho phép, cô cũng không nhìn xem trên mặt cô bây giờ còn chút thịt nào không, làm sao bác sĩ dám đụng dao vào, cả khuôn mặt là một lớp da dán vào xương mặt, nếu như xẹt qua một dao, da phá ra, có thể thấy được cả xương trắng.
Bác sĩ nói thời gian mà Hạ Dĩ Hiên có thể làm phẫu thuật ít nhất là hai năm sau, tất nhiên thời gian này là ít nhất, có thể sẽ phải nhiều hơn.
Ở khu đào vàng, Hạ Dĩ Hiên đã làm hư thân thể của mình, phải khôi phục một hai năm là chuyện bình thường, ngay cả thân thể của Hạ Nhược Tâm bây giờ cũng không phải là quá tốt, lúc đó Sở Luật vì điều chỉnh thân thể cho cô, không biết tìm bao nhiêu phương pháp, cuối cùng cũng điều chỉnh được, nhưng vẫn không thể khỏe mạnh giống như người bình thường, dù sao, vẫn cần phải nghỉ ngơi một thời gian rất dài.
"Dĩ Hiên, con có muốn nghỉ ngơi ở chỗ này một hai năm không?" Hạ Minh Chính cẩn thận thương lượng cùng với con gái, kết quả là ông chưa kịp nói hết, Hạ Dĩ Hiên đột nhiên quay người sang, ánh mắt giống như dã thú đó khiến cho Hạ Minh Chính phải lui về phía sau một bước.
Đôi mắt của Hạ Dĩ Hiên trợn lên, thẳng tắp nhìn vào Hạ Minh Chính.
"Ba, con nói rồi, con phải trở về, con sẽ không ở chỗ này, con nhất định phải trở về..."
"Nhưng mà..." Hạ Minh Chính vừa muốn mở miệng một lần nữa nhưng lại bị Hạ Dĩ Hiên cắt đứt.
"Không có nhưng gì hết, con phải trở về, nhất định phải trở về."
Cô vừa nói xong, đã đi vào trong phòng mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc, cô sẽ không sống ở chỗ này, càng không thể chờ hai năm thậm chí càng dài thời gian, cuộc sống như vậy, cô làm sao mà sống...
Hạ Minh Chính cười rất thảm.
Ông đúng là thật thất bại, làm sao lại dạy ra một người con gái như vậy.
Cho dù không muốn, không tình nguyện hơn nữa, cuối cùng ông vẫn không nói lại Hạ Dĩ Hiên, bọn họ lên máy bay về nước, nhưng mà nơi hạ máy bay vẫn là một thành phố nhỏ, về điểm này thì Hạ Minh Chính rất kiên quyết, Hạ Dĩ Hiên cũng chỉ quyệt miệng, không nói lời nào, dĩ nhiên coi như là đồng ý, Hạ Minh Chính thở phào nhẹ nhõm, có lẽ Hạ Dĩ Hiên đã suy nghĩ thông suốt rồi chăng.
Hai người xuống máy bay, ông để Hạ Dĩ Hiên lưu lại thành phố nhỏ này, cho cô không ít tiền, lúc này mới vội vã chạy trở về.
Hạ Dĩ Hiên đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Hạ Minh Chính xách cặp lên xe đi.
Trong lòng cô cười nhạt, trên mặt cũng giống như vậy, nói trắng ra, trong lòng ông, người đàn bà kia cùng với dã loại của bà ta mới quan trọng có phải hay không.
Cô cười lạnh, thô bạo xé rách rèm cửa, một đôi bàn tay giống như chân gà, trên đó có không ít vết thương, rồi sau đó đôi môi cô đột nhiên nhếch lên.