Mẹ Lý hiện tại hoàn toàn chỉ là một người phụ nữ trung niên vô cùng bình thường, ngày ngày chỉ biết quanh quẩn trong nhà, người đầy mùi dầu mỡ, mái tóc đã rất lâu không được chăm sóc, lúc này đang bị bết lại rối tung.
Bà đã phải học cách ra chợ mua đồ ăn, học cách mặc cả từng đồng một.
Trước đây cho dù cả xấp tiền rơi xuống trước mặt bà bà cũng không thèm liếc một cái, giờ trong túi bà chỉ còn có một hai tờ tiền sống qua ngày.
Thậm chí không dám cao giọng quát mắng người khác.
Lý Mạn Ny đứng một bên, lạnh lùng nhìn chằm chằm mẹ Lý, cô chỉnh lại khẩu trang rồi đứng ra phía sau bà, bọn họ đang ở trong căn hộ mà ngày trước Sở Luật đã mua cho Lý Mạn Ny.
Sau cùng, vẫn phải bán căn hộ này đi, tiền thủ về đủ để sống sung sướng cả đời, căn hộ mang tên chủ sở hữu là Lý Mạn Ny, nhưng thực tế cả nhà họ Lý đều đang sống trong căn hộ này, còn có Lý Mạn Hiên.
Căn hộ này không tồi, bạn gái mới của Lý Mạn Hiên rất ưng ý căn hộ này, cô nghĩ, sau khi cô và Lý Mạn Hiên kết hôn rồi, đem bán căn hộ này có thể đủ tiền mua thật nhiều căn hộ khác, nắm được đống bất động sản đó trong tay, cuộc sống sau này coi như lên hương.
Trong mắt Lý Mạn Hiên lóe lên một tia nhẫn nại, anh nào có muốn hẹn hò, nhưng để chặn miệng mẹ Lý, anh chỉ có thể tìm đại một người bạn không tiền không nhan sắc không cá tính về đây ngồi làm cảnh, giữa bọn họ chẳng có chút tình cảm nào, mỗi khi giữa hai người có khả năng đi tới “chuyện đó”, anh chẳng hề có chút tinh thần cũng như ham muốn gì, thậm chí anh còn cảm thấy mình sắp trở thành thái giám đến nơi.
“Chúng ta bán căn hộ này đi mà chỉ mua một căn khác thì hơi lãng phí, số tiền đó đủ để mua thêm mấy căn ở nơi khác.” Người phụ nữ này quả nhiên đã tự coi mình là vợ của Lý Mạn Hiên tính toán xem làm thế nào để tận dụng triệt để căn hộ này.
“Tự chúng ta ở một căn rồi cho thuê những căn còn lại, em không muốn ở cùng ba mẹ anh, em là con một trong nhà, sẽ không hầu hạ người khác đâu.”
Người phụ nữ say sưa nói mà không hề chú ý tới ánh mắt hèn mọn của Lý Mạn Hiên, nếu bán được thì anh sớm đã bán phứt đi rồi, còn chờ cô dạy hay sao?
Căn hộ này trên danh nghĩa là của Lý Mạn Ny, chưa nói đến chuyện bán đi, ngay cả ở nhờ cũng không dám yên tâm, bọn họ chỉ có thể ở nhờ chứ không có quyền buôn bán, mà không, đến quyền ở nhờ cũng không có.
Bọn họ có thể ở lại đây chính là vì bọn họ có chìa khóa, nếu không phải bọn họ đã làm mất nó, muốn phá cửa thì bọn họ đừng hòng có thể lưu lại đây.
Còn về việc Lý Mạn Ny sẽ đi đâu về đâu anh không quan tâm, thậm chí còn chẳng có chút cảm giác tội lỗi nào.
Anh muốn nhà họ Lý Đông Sơn tái khởi, mới đi vay nặng lãi khắp nơi, anh không hề nghĩ tới việc, sau khi đầu tư, lợi tức vay nặng lãi càng ngày càng phình ra như trái cầu tuyết, anh hoàn toàn không có khả năng chi trả, không còn cách nào khác, anh đành nướng tất cả mọi thứ trên xới bạc để cầu may, nhưng vận khí của anh quá xấu, càng chơi càng thua, lại gánh thêm một món nợ lớn nữa, vì không trả được, thiếu chút nữa phải để lại nói đó một cánh tay.
Sau cùng Lý Mạn Ny ra mặt trả toàn bộ số nợ đó, còn sau đó đi đâu thì cô không nói, mẹ Lý cũng miệng kín như bưng, bọn họ trong lòng đều coi cô như người chết rồi, bọn họ hưởng thụ tài sản của cô, ở nhà của cô mã vẫn có thể tùy tiện mắng chửi cô.
May mà Lý Mạn Ny không hề chết, nếu không cũng sẽ chết không nhắm mắt.
Lý Mạn Hiên không còn kiên nhẫn nghe bạn gái lải nhải, đứng dậy kéo theo cô đi vào một căn phòng bài trí vô cùng kiểu cách.
Bọn họ chưa kịp bước vào thì bặt gặp Lý Mạn Ny từ trong đi ra.
Cô nhếch mép cười lạnh.
Cô dùng thân phận của minh để nói lên một điều, giấy tờ bất động sản của căn nhà này chính luật sư đã tận tay đưa cho cô, nhưng không hiểu sao, cô không hề muốn giao lại những thứ này cho mẹ Lý.
Quả nhiên, giấy tờ nhà mà không nằm trong tay cô, đối với cô mà nói, việc này chính là một cái đại phiền phức.
Cô mang giấy tờ cùng vài thứ khác đến công ty môi giới bất động sản để bán nhà, nếu bọn họ có chút hổ thẹn với cô, nói không chừng cô sẽ không làm việc này, nhưng cô đã nhận ra, một chút cảm giác xấu hổ hổ thẹn cũng không hề có, vậy thì cô còn gì phải lăn tăn luyến tiếc nữa đây?
Cô cười, nụ cười của cô lạnh tanh không chút cảm tình.
Nếu người khác đối với cô vô tình, đừng trách cô vô nghĩa!
Căn hộ này được bán rất nhanh, chỉ vài ngày đã có người khác mua rồi, nhưng bên họ có việc nên tạm thời chưa thể nhận nhà.
Về việc này Lý Mạn Ny rất hài lòng, không phải là bởi muốn nhà họ Lý được ở đây thêm mấy ngày, mà là khi cô đi rồi, bọn họ toàn bộ bị đuổi ra khỏi đây, cái gì cô cũng không nhìn thấy.
Tốt lắm, cứ như vậy trong lòng cũng không cảm thấy phiền nữa.
Tiền bán nhà cũng không ít, đủ để cô sống sung sướng cả đời.
Cô thâu tóm toàn bộ số tiền vào tài khoản tiết kiệm của mình, Hạ Dĩ Hiên còn đang chờ tin tức của cô nữa.
Cô ta nói Hạ Nhược Tâm ở nhà họ Hạ, cô liền cảm thấy có gì đó không đúng, cô và Sở Luật làm vợ chồng 4 năm, sao anh có thể nhầm Hạ Nhược Tâm thành ai khác ở nhà họ Hạ được?
Cô còn nghe nói Hạ Nhược Tâm đã chết trong tay Hạ Dĩ Hiên và Tống Uyển, giờ người đã sống lại rồi mà Sở Luật lại không hề có bất cứ hành động gì, không phải là quá kỳ lạ hay sao?
Dương Nhược Lâm ra tay vô cùng hào phóng, mua một lúc 3 chiếc váy xa xỉ 3 màu sắc khác nhau mà mắt không chớp lấy một cái, bộ dáng thong dong hưởng thụ khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Nhận lại thẻ tín dụng và váy áo, cô bước ra ngoài xách theo mấy túi đồ, liền nhìn thấy một người phụ nữ đeo khẩu trang đi tới nhìn mình chằm chằm, quần áo cô ta cầm trên tay không khác biệt lắm với đồ cô vừa mua
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Dương Nhược Lâm không thích kiểu nhìn của người phụ nữ này.
Người phụ nữ không đáp mà vội cúi đầu, móc ví ra lấy tiền mặt để thanh toán.
Dương Nhược Lâm hừ lạnh một tiếng.
“Đồ nghèo rớt mùng tơi!”