Một đêm này, Tống Uyển lăn qua lộn lại, gần như là cả đêm không ngủ, bà đang lo lắng cho Sở Tương, nhưng lại không dám để Sở Giang biết.
"Bà làm sao vậy?" Sở Giang mở mắt ra, làm sao, ngủ không được à?
"Ừ, có chút mất ngủ." Tống Uyển ngồi dậy, trong lòng bà có việc, làm sao có thể ngủ được? Vốn là, suýt chút nữa bà đã nói cho Sở Giang biết, nhưng khi bà xoay người muốn nói, lại phát hiện Sở Giang đã ngủ.
Bà không có cách nào khác, chỉ có thể nằm xuống.
Sau đó, một đêm đều không có ngủ, chờ đến lúc bà mơ mơ màng màng ngủ, không biết quá bao lâu, bỗng nhiên, bà ngồi dậy, mà Sở Giang nằm ở bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng.
Bà hoảng sợ ra một thân mồ hôi lạnh, vội vã ngồi dậy.
"Sở tiên sinh đi đâu rồi?" Trong thanh âm của bà, có thể nghe ra sự vội vàng.
"Tiên sinh à..." Bảo mẫu suy nghĩ một lát: "À, trời vừa sáng tiên sinh đã đi ra ngoài, nói là ngày hôm nay đi chơi bóng.
Đúng rồi, phu nhân bà muốn ăn cái gì, tôi giúp bà đi chuẩn bị."
"Không cần."
Tống Uyển vội vã cầm túi xách đi ra ngoài, bà lấy điện thoại di dộng trong túi xách của mình ra, tìm tới số điện thoại ngày hôm qua của Hạ Dĩ Hiên, nhưng mà bà gọi nửa ngày, đều không có ai nhận.
Bà liên tiếp gọi nhiều lần, nhưng người bên kia như là cố ý, căn bản không muốn nhận điện thoại của bà.
Bà cũng không dám ngừng bước chân, trực tiếp đi tới vườn trẻ.
"Bà muốn đón Tiểu Vũ Điểm trở về sao?"
Cô giáo nhà trẻ kỳ quái hỏi Tống Uyển, đương nhiên cũng biết thân phận của bà.
Mẹ của Sở tiên sinh, đây chính là bà nội ruột của Tiểu Vũ, đương nhiên chuyện giữa Tống Uyển và Sở Luật thì người bên ngoài không thể biết, do đó cũng không được rõ ràng quan hệ giữa Sở Luật và Tống Uyển trong lúc đó kém biết bao nhiêu, cho nên từ trước đến nay Tống Uyển đều không có tới trường học đón Tiểu Vũ Điểm.
Thật ra không phải Tống Uyển không muốn, trước mắt là do Sở Luật không cho phép con gái đến nhà họ Sở, kể cả tiếp xúc với Tống Uyển.
"Đúng vậy, tôi đến đón con bé." Tống Uyển tận lực làm cho vẻ mặt của mình tự nhiên một chút, bà liếc mắt nhìn thời gian hiện tại, thật sự, thời gian không đủ, bà đã cẩn thận hẹn thời gian với Hạ Dĩ Hiên, cũng sắp đến giờ rồi.
"Cô còn chờ cái gì hả?" Lúc này Tống Uyển bắt đầu cuống lên, giọng nói trở nên không quá hữu nghị, làm cho cô giáo giật cả mình.
Cô giáo nghĩ, tính khí của vị phu nhân nhà họ Sở này thật là không tốt, lại nói, đích thân bà nội tới đón sẽ không thể nào lại hại đứa trẻ, cô cũng không có nhiều nghĩ nữa, vội vã ôm Tiểu Vũ Điểm từ bên trong ra.
Vốn dĩ Tiểu Vũ Điểm đang rất vui vẻ, cho rằng cha mẹ tới đón mình, nhưng vừa thấy là Tống Uyển, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng cười không nổi.
Dáng vẻ nhỏ nhắn lớn lên rất là tinh xảo, lông mày rậm mắt to, môi hồng răng trắng, coi như không cười, cũng là một đứa trẻ rất đẹp.
Tống Uyển vừa thấy được Tiểu Vũ Điểm, không biết tại sao, trong lòng lại sợ hãi gương mặt nhỏ của đứa bé này, còn có cặp mắt giống con trai bà như đúc.
"Tiểu Vũ Điểm, bà nội dẫn cháu về nhà." Bà nhớ tới chuyện mình cần làm, vội vã đưa tay ra muốn kéo tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, nhưng Tiểu Vũ Điểm lại giấu tay nhỏ của mình ra phía sau, không cho Tống Uyển chạm vào.
Hiện tại đúng là Tống Uyển không có nhiều thời gian để dỗ dành đứa bé này, bà vội vã ôm lấy Tiểu Vũ Điểm, không có nhiều thêm một câu cùng cô giáo, ôm Tiểu Vũ Điểm rời đi.
Tuy Tiểu Vũ Điểm không khóc, nhưng khuôn mặt nhỏ lại không có một chút nụ cười, có thể thấy được cô bé rất không vui vẻ.
Kỳ thực Tống Uyển không nghĩ quá nhiều, đương nhiên cũng không phải bà không có nhân tính như vậy, thật sự dùng cháu gái mình đi đổi Sở Tương.
Chỉ là bà không muốn để cho người điên Hạ Dĩ Hiên này thương tổn Sở Tương, chỉ cần đến lúc đó bà đổi được Sở Tương, dù thế nào bà cũng phải bảo vệ hai đứa bé.
Trong túi xách của bà, bây giờ cũng nặng hơn bình thường nhiều, bởi vì bà đã đặt một con dao để phòng thân, nếu như vạn nhất có bất ngờ, dù cho có liều cái mạng này, bà cũng sẽ không để cho hai đứa bé gặp bất trắc và thương tổn.
Tiểu Vũ Điểm bị Tống Uyển ôm, từ đầu đến cuối đều không nói một câu, cũng không cười, cô bé ổn định gương mặt nhỏ, miệng nhỏ cũng quật cường không mím môi.
Tính tình đứa bé này đúng là giống Sở Luật như đúc, có lúc tính tình bướng bỉnh này làm ai cũng không có cách.
"Ồ, dì Tống, dì đến rồi à?" Từ rất xa Hạ Dĩ Hiên đã nhìn thấy Tống Uyển, đương nhiên còn có đứa trẻ Tống Uyển ôm ấp.
Ôi! Thật sự đúng là Tống Uyển vẫn không có làm cho cô thất vọng, bà ta ôm con gái Sở Luật đến rồi.
"Sở Tương đâu?" Tống Uyển ôm chặt đứa trẻ trước ngực, ôm Tiểu Vũ Điểm cực kỳ chặt, cũng làm cho cô bé bị ôm đau, nhưng Tiểu Vũ Điểm vẫn không nói một câu, chỉ là gương mặt nhỏ có hơn vặn vẹo, không để ý tới người.
"Sở Tương, rất an toàn." Hạ Dĩ Hiên xoay người, từ phía sau lôi Sở Tương ra, lúc này quả thực Sở Tương giống hệt một tên ăn mày.
Quần áo trên người vừa có bùn vừa có đất, mái tóc ngày hôm qua được chải kỹ, hiện tại vô cùng rối loạn, con mắt sưng lên, mũi cũng đỏ, trong miệng nhét vào một đoàn vải rách.
Sở Tương vừa thấy Tống Uyển thì vội vã giẫy giụa giống như đang gọi Tống Uyển.
Còn Tống Uyển khi vừa thấy dáng dấp Sở Tương như vậy rất là đau lòng.
"Tôi đã mang Tiểu Vũ Điểm đến, có phải cô nên thả cháu gái của tôi ra rồi không?" Bà cúi đầu, không để lại vết tích liếc mắt nhìn túi xách của mình, thế nhưng dù bà né tránh, còn có vị trí bà đặt túi xách trên người có chút không đúng, làm sao mà Hạ Dĩ Hiên có thể không chú ý tới.
"Dì Tống, mau ném túi xách của dì qua đây cho tôi."
Hạ Dĩ Hiên híp hai mắt lại, khóe môi nhếch ra một độ cong rất là âm lãnh.
Tống Uyển sững sờ, trong mắt cũng lóe lên hoảng loạn: "Cô muốn túi xách của tôi làm cái gì, cô chỉ muốn tôi mang Tiểu Vũ Điểm đến, hiện tại tôi đã mang người đến rồi, cô còn muốn thế nào nữa?"
"Tôi không muốn như thế nào cả!" Gương mặt của Hạ Dĩ Hiên càng thêm âm lãnh, cô ta cười cười rồi đặt tay lên vai Sở Tương, Sở Tương giãy dụa nghiêm trọng hơn.
"Cô đừng đụng con bé, tôi cho cô, tôi cho cô." Tống Uyển bị động tác của Hạ Dĩ Hiên làm giật mình, vội vã thả đứa bé trong ngực xuống, sau đó ném túi xách của mình đi.
Hạ Dĩ Hiên cầm lấy túi xách của Tống Uyển, sờ soạng một thoáng, quả nhiên, bên trong còn có đồ vật.
Quả thật là trong chuyện này Tống Uyển quá khinh thường cô ta, chuyện như vậy, cô ta làm không chỉ một lần đâu, hành động sứt sẹo như thế này còn muốn lừa gạt cô ta.
Thật là buồn cười.
Cô ta mở túi xách ra, ở bên trong quả là có chứa một thứ tốt.
Cô ta lấy con dao từ bên trong ra, một con dao gọt trái cây mới tinh.
"Dì Tống à, dì học xấu sao?"
Cô ta lấy dao khỏi vỏ, một dao đi xuống, tóc Sở Tương rơi xuống một đoạn dài, còn Sở Tương cũng là bị doạ đến mức sắc mặt trắng bệch, chân của cô bé run run, giữa hai chân cũng chảy ra không ít nước, cô bé bị dọa kinh sợ tiểu ra quần.