Tiểu Vũ Điểm ngồi trên giường bệnh, hát cho ba nghe bài hát mới học được, đôi chân nhỏ không ngừng lắc lư, đôi chân nhỏ xinh, trắng ngần, hai tay con bé như những chồi non mới nhú.
"Hay quá! " Sở Luật dịu dàng xoa đầu con gái sau đó ôm con lên.
"Bảo bối nhà mình đẹp nhất, mau thơm ba nào!”
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn thơm lên mặt ba mình một cái, sau đó lại dán mặt mình lên đó, vốn dĩ đang vui nhưng đột nhiên không cười nữa.
"Ba, ba có đau không?" Bé chép miệng hỏi, ba chảy rất nhiều máu, Tiểu Vũ Điểm chảy một chút đã rất đau.
"Ba không đau." Sở Luật để tay lên mặt con, sao mặt này lại gầy đi rồi, chắc là do gần đây ăn không được, anh cũng biết, là do bé bị dọa sợ.
"Con xem." Anh giơ nắm đấm của mình lên: "Bây giờ ba có thể giúp con gái ba đánh bật tất cả các ban nam tại trường của con luôn.”
"Ba thật lợi hại." Tiểu Vũ Điểm vui mừng vỗ tay, quả nhiên là trẻ con, cho chúng một chút ánh sáng, chúng sẽ vui vẻ vài ngày.
Bỗng cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tiểu Vũ Điểm còn tưởng là mẹ mang cơm tới, lúc ba ăn cơm sẽ cho bé ăn cùng, ăn với ba rất ngon.
Bé vui mừng quay mặt ra nhìn, kết quả vừa thấy người tiến vào thì nụ cười của bé tắt ngúm, sợ hãi ôm lấy cổ ba, mặt rúc vào đó.
"A Luật..." Tống Uyển bây giờ thật sự không biết nói chuyện với con trai như thế nào.
Nếu không nhờ có Sở Giang nhắc thì bà cũng không biết Sở Luật đã đang nằm bệnh viện, thâm chí đã hôn mê mấy ngày qua do hít khí độc.
"A Luật, con khỏe chưa?" Bà nhìn anh một lúc lâu mới dám hỏi một câu.
"Vẫn khỏe ạ." Sở Luật nhẹ nhàng xoa đầu con gái vừa trả lời, ánh sáng trong con ngươi cũng vơi đi không ít, thực sự anh không muốn nhiều lời nữa.
"Tiểu vũ Điểm con bé..." Tống Uyển tiến đến muốn giơ tay ra xoa đầu cháu mình nhưng Sở Luật ôm chặt con gái lại giống như đang đề phòng Tống Uyển.
"Mẹ, con không hy vọng mẹ có thể yêu thương Tiểu Vũ Điểm như Sở Tương, chỉ mong mẹ đừng làm hại nó nữa, cũng hy vọng mẹ cách xa nó một chút, được không?”
"Sở Luật, mẹ không cố ý." Tống Uyển muốn giải thích, vội vàng nói, sợ Sở Luật hiểu lầm mình: "Lúc đó mẹ sợ Hạ Dĩ Hiên làm tổn thương Hương Hương cho nên mới dẫn Tiểu Vũ Điểm tới để trấn an cô ta, lúc đó mẹ cũng nghĩ dù chết cũng phải bảo vệ hai đứa nhỏ, nhưng đâu có ngờ Hạ Dĩ Hiên đem Tiểu Vũ Điểm đi mất.
A Luật, mẹ vừa mới trở về thôi, Hạ Dĩ Hiên cướp túi của mẹ, làm mẹ phải lưu lạc ở ngoài hai ngày hai đêm.”
"Nhiều sao?"Sở Luật đột nhiên mở miệng, làm những lời Tống Uyển muốn nói ra bị nuốt ngược lại.
"Nhiều, cái gì nhiều?"
"Mẹ, mẹ cảm thấy hai ngày nhiều sao?" Sở Luật lại hỏi Tống Uyển, "Vậy mẹ có biết Tiểu Vũ Điểm phải lưu lạc ngoài được bao nhiêu lâu không.
Con bé phải đi ăn rác, phải uống nước mưa, phải ngủ ngoài đường, mẹ không chịu được những thứ đó, vậy mẹ nói cho con, sao mẹ nhẫn tâm để một đứa trẻ năm tuổi chịu những điều đó?”
Lúc này Tống Uyển không còn lời nào để nói, cũng không còn gì để nói.
Bà cũng nhận ra, dù mình có giải thích thế nào đi chăng nữa cũng không có tác dụng, tất cả chuyện bà làm, không cần biết là chuyện nào thì ai cũng không có cách nào tha thứ, bà nghĩ nếu Sở Luật không phải con của bà thì có lẽ bà đã sớm bị Sở Luật bóp chết.
Cửa lại được mở ra, Hạ Nhược Tâm cầm hộp cơm bước vào, trong hộp cơm còn có canh hầm của Tần Tuyết Quyên làm, đối với người mất máu thì có tác dụng phục hồi, nếu uống canh này thì tốc độ hồi phục của Sở Luật sẽ nhanh hơn, mỗi ngày anh đều uống hai lần nếu không làm sao qua vài ngày anh đã có thể làm việc.
"Mẹ..." Tiểu Vũ Điểm vừa gặp Hạ Nhược Tâm thì vui mừng buông cổ ba, kêu lên vui mừng.
Hạ Nhược Tâm hình như không nhìn thấy người đang đứng bên kia, cô đi qua, đặt canh lên bàn, sau đó sờ hai bím tóc của con gái.
“Ai tết tóc cho con vậy, đẹp thật."
"Ba." Tiểu Vũ Điểm chỉ tay qua Sở Luật "Ba tết tóc đẹp lắm.”
Hạ Nhược Tâm sờ bím tóc của con bé, ừ, cũng biết làm.
"Tiểu Vũ Điểm." Tống Uyển tới lúc này mới có phản ứng.
"Sao cháu lại gọi cô ấy là mẹ?"
"Đây là mẹ của Tiểu Vũ Điểm." Tiểu Vũ Điểm đứng cả hai chân lên giường, hai tay ôm chặt cổ Hạ Nhược Tâm.
"Đây là mẹ con, là người sinh ra con...”
"Nhưng cô ấy không phải...”
Tống Uyển muốn nói, đây không phải Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm chết rồi.
Hạ Nhược Tâm xoa tóc con gái trấn an, sau đó lấy thân thể của mình chắn trước mặt con gái giống như đang phòng bị, Sở Luật lấy tài liệu trên bàn, dường như quên mọi chuyện lúc này.
"Dì Tống, đã lâu không thấy.
" Câu đã lâu không thấy này thật sự đúng là đã lâu không thấy.
Tống Uyển đối với Lục Tiêu Họa cảm giác rất kỳ quái, bà cũng không biết vì sao, nhưng người này cứ mang tới cho bà cảm giác không thoải mái, như là chột dạ cũng như sợ hãi bất an.
"Phải, lâu rồi không gặp, "bà đè xuống nỗi sợ trong lòng, cười chào hỏi, sau đó tầm mắt hướng về Sở Luật.
"Lục tiêu thư, hai người...”
“Chúng tôi..."Hạ Nhược Tâm nhếch môi mỏng, cười lạnh.
"Là quan hệ vợ chồng cũ.”
Cô chưa nói hết được câu, thì Sở Luật lai bổ sung: "Chưa có ly hôn.”
Hạ Nhược Tâm trừng mắt nhìn anh, cái này không tính lần trước: "Lần đầu cũng là ly hôn, Sở tiên sinh."
"Các người..." Tống Uyển càng nghe bọn họ nói chuyện càng thấy không rõ, cái gì quan hệ vợ chồng cũ, cái gì chưa ly hôn.
Sở Luật sửa sang lại tài liệu trong tay rồi đặt lên bàn.
"Mẹ, cô ấy là Hạ Nhược Tâm, nếu không thì theo mẹ nghĩ sao cô ấy biết được nhiều chuyện như vậy, mặt thay đổi nhưng tính cách vẫn vậy thôi.”
Sở Luật nói ra khiến Tống Uyển sững sờ ở nơi đó, đây là cảm giác rất kỳ quái, giống như bà sợ hãi mà hỏng rồi.
Trên đời này, nếu hỏi bà không muốn đối mặt ai nhất.
Thì chính là Hạ Nhược Tâm.
Nếu hỏi bà ta tên người nào bà không muốn nghe nhất
Thì là Hạ Nhược Tâm ba chữ này.
“Cô...!chưa chết." Tống Uyển lắc đầu, bà ta không tin, làm sao có thể, làm sao có thể, rõ ràng Hạ Dĩ Hiên nói cô ta… đã chết.