Editor: Quỷ Quỷ
Anh rút một xấp chi phiếu ra, vỗ nhẹ lên mặt người đàn ông có gương mặt hèn mọn, sau đó đặt vào tay anh ta, “Tôi biết anh ta muốn anh làm gì, anh đã nhận tiền của anh ta thì cũng có thể nhận tiền của tôi, hãy ngoan ngoãn nghe lời, tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, đừng có làm thật.
”
Người đàn ông nọ nghe được câu này, hai mắt híp lại, xấp chi phiếu trong tay nắm thật chặt, gật đầu thật mạnh, giờ bảo anh ta làm cái anh ta đi làm chuyện kia anh ta cũng không dám.
“Như vậy mới tốt.
” Người đàn ông trẻ tuổi tươi cười lộ ra gương mặt sáng láng ngũ quan cân đối, không phải ai khác chính là Đỗ Tĩnh Đường, em họ của Sở Luật.
Đỗ Tĩnh Đường mím môi nhìn cánh cửa vừa được đóng lại, đặt ngón tay mình lên nắm đấm cửa, nhẹ nhàng xoa.
“Xin lỗi, Hạ Nhược Tâm, tôi chỉ có thể giúp em được đến đây thôi, chuyện anh ta đã muốn làm nhất quyết sẽ không từ thủ đoạn, em thoát được một lần, hai lần, nhưng những lần sau, tôi không thể mãi trông chừng em, tôi chỉ có thể cố gắng làm giảm sự tổn thương cho em tới mức thấp nhất, những thứ khác đành phải xem số mệnh của em rồi.
”
“Anh họ, anh biết không?” Đỗ Tĩnh Đường nhìn về phía xa, khẽ thở dài, “Anh biết không? Anh từng nói sẽ cho tôi thấy người đàn ông tàn nhẫn nhất, làm sao anh có thể hạ thủ ngoan độc như vậy?”
“Người đó là vợ anh, là người vợ cùng chung chăn gối với anh, anh đối với cô ấy, thực sự không có chút động lòng nào sao?”
“Đêm tới anh vẫn có thể ngủ yên được sao?”
Gió đêm không ngừng thổi tới, Đỗ Tĩnh Đường qua đầu nhìn thoáng qua căn nhà hiu quạnh, nếu như có thể, trong thế giới của Hạ Nhược Tâm tốt nhất không nên tồn tại một Sở Luật.
Trong ánh sáng mơ hồ, cái bóng của anh bị kéo ra thật dài thật dài.
Lúc này người đàn ông có gương mặt hèn mọn đi vào nhà họ Sở, ngooại trừ người bên ngooài kia, ở đây cũng chỉ có mình anh ta.
Anh ta cẩn thận đẩy cửa, liền nhìn thấy người phụ nữ trên giường, dựa theo ánh sáng từ bên ngooài hắt vào, nhìn qua liền biết đó là một gương mặt vô cùng thanh tú, anh ta đưa tay sờ xấp chi phiếp trên ngực mình.
Hiện tại anh ta chỉ hứng thú với tiền, có tiền thì không có đàn bà, huống hồ đó còn là người phụ nữ của Sở Luật, khó đảm bảo sẽ có một ngày nào đó sẽ không hối hận rồi trừ khử anh ta đến cái xương cũng chẳng còn.
Người đàn ông đó tàn nhẫn như thế nào, thế gian này có ai không biết.
Anh ta lặng lẽ leo lên giường lớn, sau đó cởi sạch quần áo của mình, kéo kéo áo trên vai người phụ nữ, liền phát hiện ra cánh tay của cô quấn một lớp thạch cao thật dày, con mẹ nó, tay Sở Luật kia thực sự coi anh ta là cầm thú sao, tuy anh ta cũng chỉ là hạng vô lại nhưng cũng có ranh giới cuối cùng của mình, anh ta sao có thể làm chuyện đó với một người phụ nữ đang bị thương?
Hơn nữa, anh ta thực sự không có chút hứng thú gì, đã sợ đến mức không cứng nổi rồi, mặc dù người nằm bên cạnh là phụ nữ nhưng cứ như là mầm họa.
Kéo chăn đắp lên người, anh ta sẽ chờ đến ngày mai.
Cùng lúc đó ở một nơi khác, một người đàn ông áo đen đang cầm một ly rượu, uống hết ly này đến ly khác, đã khuya lắm rồi, ban ngày anh thực sự mệt muốn chết, phải giải quyết chuyện công ty, còn cả chuyện của nhà họ Lý, khiến cả người anh như muốn rã ra, lần đầu tiên biết đến chữ mệt mỏi ứng trên người Sở Luật này viết như thế nào.
.