Hờ, anh cười lạnh, không nghĩ tới Thanh Lâm anh, lại phải nhận sự giúp đỡ của phụ nữ, phải nhận sự bao nuôi của phụ nữ.
Lúc này, cánh cửa chiếc xe kia mở ra, bên trong bước ra một người đàn ông, thân hình cao ráo, kí chất ngời ngời, người kia nhìn đồng hồ sau đó chạy đi.
Trịnh An Trạch, không đúng, là Lục An Trạch mới đúng!
Lâm Thanh dựa người lên xe, nếu hỏi kiếp này anh ta hận nhất là ai, thì đáp án chính là người tên An Trạch này, rõ ràng cũng là được Sở gia nhận nuôi, vậy mà anh ta bị kêu là ăn nhờ ở đậu Sở gia, cô nhi được Sở Luật nhận nuôi, còn Trịnh An Trạch thì lại được ghi tên dưới tên Sở Luật, còn được ông ấy tự mình dạy dỗ, rõ ràng là bọn họ đều thông minh như nhau, tại sao lại trở thành khác biệt như thế này, bọn họ đều là cô nhi, không thân không thích, nhưng tại sao chỉ có Trịnh An Trạch mới được trở thành người thừa kế duy nhất của Sở gia, xuất phát điểm của bọn họ là không giống nhau, mà bây giờ Trịnh An Trạch lại làm sự tồn tại của anh ta lu mờ.
Anh ta dùng sức mở cửa, đúnglúc này, một con ngươi mang theo hàn ý dọa người đang nhìn anh ta.
Tiểu Vũ Điểm đạp xe hướng về Sở thị, đuổi theo ánh mặt trời nhưng cô không biết nguy hiểm đang tới gần cô.
Sau khi để gọn xe của mình vào chỗ, cô lấy mấy hộp cơm đi vào Sở thị, trên đường đi cô gặp ai đều cười với người đó, sau đó chạy vào thang máy.
Hôm nay Tiểu Vũ Điểm mặc một chiếc váy dài bằng vải bông, để lộ ra cánh tay trắng nõn, trên tay còn đeo một chiếc vòng, hình như vật này có chút cũ, trên đầu đội một chiếc nón rộng vành, sau lưng đeo một chiếc cặp, gương mặt đẹp rạng ngời nhưng vẫn mang chút trẻ con.
Nhìn thế nào cũng thấy đây chỉ là một cô bé, làm cho mỗi người trong công ty đều nghĩ cùng lắm cô chỉ là sinh viên đại học tới đây thực tập, Sở thị mỗi năm đều trao cơ hội thực tập cho các sinh viên, cũng là cách để tập đoàn tuyển nhân tài.
Lúc này những sinh viên thực tập chuẩn bị đi ăn cơm ở tầng 5 cho nên thang máy có chút chật chội.
Thấy cô bé kia cứ đi đến thang máy không có người ở trước mặt, có người muốn nhắc nhở cô, thang máy này họ không được dùng, cũng đừng nghĩ là sẽ được dùng.
Bởi vì đây là thang máy chuyên dùng để đi tới phòng tổng giám đốc.
Chỉ là chưa kịp nhắc, thì đã thấy cô rút ra một tấm card, quẹt một cái, cửa thang máy mở ra, cô trực tiếp đi vào.
Đợi khi cánh cửa kia đóng lại, họ mới có phản ứng.
“Cô ấy là ai nhỉ? Tốt nghiệp từ trường nào, sao có được thẻ ra vào thang máy nội bộ chứ, không phải nói là thang máy đó người thường không được dùng sao?” Có người không kiềm chế được tò mò mà hỏi, phải biết rằng người được dùng thang máy đó rất ít, trừ Sở Luật và một số giám đốc ra thì không ai được dùng, cái thang máy này dù cho không có người, thì cũng không ai dám dùng.
“Cô hỏi cô bé ấy sao?” Một người lao công đang chỉnh chiếc thẻ trước ngực mình, “Cô bé ấy không phải là ai, không phải là thực tập sinh, cô bé đó đang là sinh viên năm nhất đại học, còn về tại sao cô bé đó có thẻ, thì cũng dễ hiểu, vì đây là công ty của ba cô bé, mấy đứa chắc hay gặp được cô bé lắm, tại nó hay tới đây, cô ấy tên là Sở Chi Hi, là con gái duy nhất của tổng giám đốc, nhưng đừng sợ con bé, con bé không lạnh như ba mình đâu.
” Nói đến đây người này cười: “Nhớ rõ, con bé có thể cứu các cháu một mạng.
”
Lúc này, Tiểu Vũ Điểm đang dựa vào thành thang máy, cô cảm giác rất khó chịu trong người, chẳng lẽ mặc nhiều đồ quá sao? Nhưng cô nhìn xuống, nếu cởi ra thì trên người cô chẳng còn gì.
“Ding” Thang máy mở ra, thư kí Trần hiện không ở ngoài, hay là đi ăn cơm rồi, cô đi đến bên cửa phòng, gõ cửa.
“Ba ơi, là con nè.
”
Chỉ là cô đợi một lúc lâu cũng không thấy ai ra mở cửa, cô chỉ có thể đẩy cửa bước vào, quả nhiên là không có ai ở đây cả, Tiểu Vũ Điểm đi vào, dọn dẹp hồ sơ trên bàn, sau đó lấy đồ ăn mình mua sẵn để lên, rồi rót thêm một ly nước để cạnh đó, lúc này cô mới đi tới bàn tổng giám đốc, ngồi vào chiếc ghê êm ái kia, rồi cầm điện thoại gọi vào số của ba mình.
Mà lúc này ở phòng hội nghị điện thoại của Sở Luật reo lên, làm không khí đang giương cung bạt kiếm bỗng chốc giảm đi không ít.
“Ba, ba ở đâu vậy, ba mau tới ăn cơm đi.
” Tiểu Vũ Điểm cầm viết của Sở Luật lên chơi, thuận tay mở máy tính bàn, chuẩn bị chơi một trò chơi nhỏ.
“Ừ, ba qua liền.
”
Sở Luật đặt điện thoại xuống, 2 giờ rồi, anh nhăn mi, đã trễ vậy rồi sao.
Anh đứng dậy, cầm áo của mình lên: “Tan họp, đợi tôi ăn cơm xong, chúng ta lại tiếp tục.
”
Anh vừa nói ra câu này, làm mọi người trong phòng đều cảm động đến rơi nước mắt, những quản lý và giám đốc bộ phận đều phờ phạc rũ rượi, bụng đói đến khó chịu, có người nháy mắt dùng sức lực còn lại rời khỏi bàn.
Thật ra, mỗi lần tổng giám đốc của Sở thị mở cuộc họp thì đều như một cuộc chiến tranh mà không có khói súng vậy.
Bây giờ tạm thời mọi người có thể nghi ngơi một chút, cũng có thể vỗ về cái bụng đói của mình, buổi chiều sẽ tiếp tục, may là có thời gian ăn cơm giữa giờ, họ đều là người phàm trần chứ không phải là thần thánh như Sở Luật, họ muốn ăn cơm, nghỉ ngơi, an ủi trái tim bị tổn thương của mình.
Sở Luật bước vội tới cửa phòng làm việc, vừa bước vào thì ngửi được hương vị đồ ăn.
Anh để đồ sang một bên, cầm lấy đũa rồi ngồi xuống, lúc chưa ăn thì không sao, nhưng ăn vào mới cảm thấy đói đến đau cả bụng.
Tiểu Vũ Điểm lộ ra khuôn mặt đang ngồi trước máy tính: “Ba ơi, ăn chậm một chút, không ai giành của ba đâu.
” Cô vừa nhìn thấy tốc độ ăn cơm của ba thì cảm thấy hơi ê răng, bây giờ cô cũng không có tâm tình để chơi game, đi qua bên ghế, ngồi xuống với ba, miệng chu lên: “Dù cho có bận nữa, ba cũng phải dành thời gian để ăn cơm chứ.
”
“Ừ, ừ, con càng ngày càng giống mẹ con rồi.
” Sở Luật sờ đầu con gái.