Thả những bộ quần áo trong tay ra, trên bàn để một cái chậu cực lớn, trước kia là để dưới đất, chẳng qua, bây giờ cô căn bản không cách nào cúi người, cho nên liền đặt lên mặt bàn, cô cho tất cả đồ vào chậu, cô cũng không có đi nấu nước nóng, bời vì, hiện tại cô muốn tiết kiệm tiền, vì con, cô chỉ có thể vất vả chính mình như thế.
Nhúng quần áo vào trong nước, cô cho tay vào, hai bàn tay đã bị nước ngâm sưng đỏ không chịu nổi, một tay phải giặt quần áo, còn tay trái của cô, gần như không có một chút sức lực.
Tay trái của cô đã có thể nói là bị phế.
Nhiệt độ nước vô cùng lạnh, đâm lòng lạnh lẽo, nhưng sắc mặt của cô hơi trắng một chút, vẫn dùng tư thế như vậy giặt quần áo, cô biết, kỳ thật bọn họ đều thật lòng giúp cô, cho nên cô phải giặt sạch sẽ một chút mới được, người nào đối tốt với cô, người nào đối cô không tốt, cô biết, cô biết rõ.
Thẳng đến khi cô phơi xong, lúc này đã nửa đêm, cô mới cẩn thận xoa eo của mình, dán tay lên mặt của mình, chờ ấm hơn, mới đặt ở trên bụng của mình.
"Bảo Bảo, hôm nay con đặc biệt ngoan: " Cô cẩn thận vuốt, chỉ là cảm giác giống như đứa bé khẽ nhúc nhích, dùng tay nhỏ bé và chân nhỏ bé đá cô một chút, cô cười một tiếng, ngồi trở lại giường gỗ cũ, không biết con là trai hay gái.
"Mẹ hi vọng con là một bé trai: " chỉ là, lời cô vừa dứt, đứa bé trong bụng lại bỗng nhúc nhích, cô lấy chăn mền đắp lên, tay vẫn đặt ở trên bụng của mình: "Có phải tức giận với mẹ hay không? Kỳ thật, con là con gái, mẹ càng thêm vui vẻ.
"
Tay của cô chuyển qua bắp chân của mình.
Nhẹ nhàng xoa, chân của cô đã có chút sưng vù, có khi sẽ rút gân thật lâu, mỗi lúc cô khó chịu, sẽ xoa chân của mình, như vậy giống như có thể dễ chịu một chút.
Trong bụng mang đứa bé này, so với tưởng tượng còn vất vả rất nhiều, cô từng nôn chết đi sống lại, từng mấy ngày không có ăn cơm, đã từng phát sốt kém chút bệnh chết ở chỗ này, chỉ là hiện tại cũng đã qua, Bảo Bảo của cô nhanh chóng ra đời rồi.
Nắm chặt chăn mền trên người, mặc kệ vất vả đến cỡ nào, nhất định cô sẽ bình an sinh con ra, không có người có thể cướp đi sinh mệnh đứa bé, chính cô cũng không thể.
Nó là hi vọng duy nhất cô sống tiếp, nếu như không có đứa bé này, khả năng Hạ Nhược Tâm đã sớm chết, mà cô biết rõ, cô là một người mẹ, có trách nhiệm của mình.
Nhắm mắt lại, cô có thể ngủ rất tốt, tuy nhiên giường không mềm, chăn mền không đủ ấm, gối đầu cũng có chút cứng rắn, thế nhưng có đứa nhỏ này làm bạn, Hạ Nhược Tâm cũng có thể rất hạnh phúc, mà ngày mai những quần áo đó sẽ khô.
Lúc này tại Sở gia, lại có một người đàn ông đứng trước cửa sổ, thuốc trên đầu ngón tay giống như sắp đốt ngón tay của anh, anh vội vàng dập tắt, lại vứt bỏ.
Anh quay đầu, nơi này đều đã thay đổi cực kỳ xa lạ, tất cả đều là màu sắc Lý Mạn Ni ưa thích, cô muốn bố trí thế nào thì bố trí.
Trên bàn để tờ báo hôm nay, tận lực tung hô hôn lễ, anh đi qua, cầm báo đặt ở trên đùi của mình, thời gian trôi qua rất nhanh, người phụ nữ kia đã rời đi gần một năm, cô giống như sẽ không bao giờ xuất hiện trong thế giới của anh.
Như này, cô hẳn là sẽ thấy, thấy được anh và người phụ nữ khác hạnh phúc, nhất định sẽ thống khổ.
Mà anh muốn cũng là nỗi thống khổ của cô.
.