Anh không biết mình kiên trì như vậy là vì cái gì, anh nghĩ đến tra tấn cô như thế nào, nhưng, sau cùng lại tra tấn mình.
Anh phát hiện, chính mình cho tới bây giờ đều chưa quên được cô, mặt của cô đều hiện ra trong đầu anh, để anh hận không thể xé nát người phụ nữ kia.
Anh hận vẫn chưa hết, đúng vậy, vẫn chưa hết, ném tờ báo trong tay ra, anh dựa người vào ghế sofa, ghế sô pha mềm mại để cơ bắp anh một mực căng cứng bắt đầu có chút buông lỏng.
Anh nhắm hai mắt lại, không biết là mơ tới cái gì, khóe môi hơi giương lên, mà anh đều không biết mình đã bao lâu không cười qua.
Một tiếng điện thoại vang lên, anh chậm rãi mở hai mắt ra, nụ cười khóe môi đã sớm biến mất, mở điện thoại di động ra, anh mới đặt ở bên tai.
"Luật, lễ phục của chúng ta đến, chúng ta đi thử đi.
" Bên kia truyền đến giọng vô cùng ngọt ngào của Lý Mạn Ni "Ngày mai đi, hôm nay anh còn có một số việc phải làm?"
"Vâng, vậy em chờ anh, còn có! "Giọng Lý Mạn Ni đẹp như là có thể vò ra nước.
"Luật, em yêu anh, thật sự rất yêu anh.
"
Mà Sở Luật để điện thoại di dộng xuống, khóe môi khẽ nhúc nhích: " Anh cũng yêu em: " Giống như chỉ là trả lời theo thông lệ, trả lời dễ dàng như thế, ai có thể đoán anh thật giả.
Một lần nữa nhắm cặp mắt của mình lại, anh an tĩnh dựa vào ghế sofa, kỳ thật công việc gì cũng không có, chỉ là anh muốn an tĩnh như vậy.
Mà nếu như hôn lễ cử hành, ngày đó tới rất nhiều người, tất cả mọi người đang thưởng thức người mới hôm nay, hâm mộ cô dâu hiện tại.
"Cưới lần hai còn tốt hơn lần nhất, xem ra tổng giám đốc Sở thị thật sự rất yêu cô ta!"NƠi có phụ nữ, luôn luôn không thể bớt lời, cũng hầu như không thể rời bỏ lời ra tiếng vào.
"Đúng vậy, tôi còn nhớ lần đầu tiên tham gia, khi đó, người phụ nữ kia còn lộ ra bắp đùi, trước mặt nhiều người như vậy: "Lại có một người phụ nữ bít miệng của mình nở nụ cười.
"Khả năng là cô ta cố ý, cái Hạ Nhược Tâm kia không phải là một dâm phụ sao? Vậy thì có gì kỳ lạ?" Một người khác chua xót nói.
Một người như thế có thể gả cho Sở Luật, như vậy, tại sao bọn họ không có tốt số như vậy, cho nên, thật không công bằng.
Mà lời cô ta còn chưa nói xong, bất chợt cảm giác một trận ánh mắt lạnh như băng bắn tới, cô rụt thân thể của mình lại, đây là thứ gì, tại sao đáng sợ như vậy.
Cô ta quay đầu chút đầu, khi nhìn thấy người đàn ông kia, lại lui về sau một bước.
Sở Luật, tốt nhất là không thể trêu.
Người phụ nữ kia cười khan một tiếng, sau đó sợ hãi lui về phía sau, giống như hiện tại Sở Luật có thể ăn người, rõ ràng có một gương mặt minh tinh, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy gương mặt này, thật ra đáng sợ.
"Luật, chúng ta đi: "Lý Mạn Ni mặc áo cưới màu trắng đi tới khoác lên cánh tay Sở Luật, cô ta tìm anh đã nửa ngày, mà tại sao anh lại ở chỗ này, hơn nữa còn bộ dạng rất tức giận.
Sở Luật cúi đầu, nhìn cô dâu bên cạnh mình, hoảng hốt nhớ tới tình cảnh cưới người phụ nữ khác, giống như là chuyện ngày hôm qua, giật mình cách một thế hệ, lại giống như qua luân hồi, vật sự nhân phi.
"Chúng ta đi thôi.
" Anh ôm eo Lý Mạn Ni, về sau, cô là vợ của anh, sẽ để cho anh che chở thương yêu.
Không có tàn nhẫn, cũng không có tàn khốc.
.