"Ha ha! " Bên kia Đỗ Tĩnh Đường cười khan một tiếng, "Em cũng không ngờ mọi chuyện lại như vậy, dù sao anh cũng sinh ra, em nhỏ hơn anh mà, cho nên nói còn nghe được.
"
Sở Luật lập tức cúp điện thoại, trên mặt giống như phủ một lớp băng sương đáng sợ, khuôn mặt đã rét buốt, đông lạnh rồi.
Nếu như không biết Đỗ Tĩnh Đường vốn là một tên miệng thúi không giữ mồm giữ miệng, cộng thêm việc thiếu thông minh, anh sẽ cho rằng cái tên chết bầm này cố ý, cố ý rắc muối lên vết thương của anh.
Ném điện thoại qua một bên, anh lại ngồi xuống ghế sofa, rất nhanh Lý Mạn Ni bưng một cốc cà phê tới, Sở Luật nhận lấy, uống một ngụm, vẫn là hương vị này, cũng chỉ có Lý Mạn Ni mới có thể pha ra cái vị đắng chát này.
"Em bỏ thêm gì vào trong không?" Sở Luật đột nhiên mở miệng, song cũng không quá để ý, anh chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
Nhưng anh lại không phát hiện Lý Mạn Ni nghe đến câu có bỏ thêm gì vào trong không thì cơ thể lại thoáng cứng ngắc mất tự nhiên.
"Không có, đâu có bỏ thêm cái gì đâu ạ, đây chính xác là loại cà phê xay nguyên chất.
" Cô ta âm thầm rũ lông mi, che đi tia sáng loé lên trong đáy mắt.
"Ngày mai nhớ bỏ chút đường, đắng quá" Lúc này Sở Luật mới buông cái cốc trong tay xuống, quả nhiên là không bỏ gì cả, cho nên mới đắng như vậy.
"Em nhớ rồi" Lý Mạn Ni âm thầm thở dài một hơi, ngón tay nắm lại, sắc mặt cũng lộ ra một chút tái nhợt, mà ánh mắt cô cũng có một phần phức tạp, một phần sợ hãi, còn có một chút không cam lòng.
Từng tia ánh sáng bên ngoài chiếu lên cơ thể hai người, kẻ ngồi người đứng, dường như đều có vẻ đăm chiêu, như gần như xa.
Mà bên kia Đỗ Tĩnh Đường nhét di động vào túi, sau đó quay ra nháy mắt với người đàn ông ở phía sau một cái, "Thuyết phục được rồi.
"
"Thật sao?" Một giọng nói cực kì trầm tĩnh vang lên, người đàn ông mang theo sự nguy hiểm của loài báo nhếch môi một cái, dáng người của anh ta cực kì cao lớn, dù lúc này đang ngồi nhưng đôi chân bắt chéo lên nhau kia cũng đã dài cả khúc.
Anh ta đưa tay đặt lên vai Đỗ Tĩnh Đường, "Cậu thật sự không sợ nhà họ Đỗ của cậu tuyệt hậu sao?" Giọng nói ẩn hiện sự lạnh lẽo làm hai mắt Đỗ Tĩnh Đường trắng nhợt.
Anh ta nắm lấy tóc mình một chút, lại trợn mắt lên, "Tuyệt hậu thì tuyệt hậu, cùng lắm thì sau này anh họ tôi sinh nhiều con cái, tôi ôm một đứa về nuôi, còn có! " Anh ta vỗ ngực người đàn ông một cái, "Tôi như vậy không phải đều do anh làm hại sao, nếu không phải vì anh thì sao tôi lại tự bẻ cong mình chứ?"
Đây chẳng phải chuyện đáng xấu hổ gì, đối với bọn họ cũng vậy.
"Anh chống đối tôi lâu như vậy, làm phiền tôi khắp nơi, không phải đã sớm lập ra cạm bẫy tốt hơn chờ tôi nhảy vào đó chứ?"
"Anh nói xem?" Người đàn ông nghiêng ra sau dựa vào sofa, sườn mặt đầy tính xâm lược rơi vào tầm mắt Đỗ Tĩnh Đường.
Cái bộ dáng lợn chết không sợ phỏng nước sôi này quả thực làm cho Đỗ Tĩnh Đường hận đến răng cũng có chút đau rồi.
"Rõ ràng chúng ta ngang nhau, vì sao chỉ có mình tôi làm thụ?" Khóe miệng anh ta giật một cái, còn người đàn ông kia thì hai tay ôm ngực, giọng mát lạnh.
"Bởi vì, cậu thích hợp.
"
"Đông Phương Kính!"
Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng gầm tức giận của Đỗ Tĩnh Đường, "Cậu chờ đó, một ngày nào đó ông đây sẽ đè chết anh!".