"A, không cần, con gái của anh rất đáng yêu: " Đỗ Tĩnh Đường cười ha ha, tâm lúc này lại chua xót, mà nhóc con chôn mặt ở trong ngực Cao Dật, chỉ là bản năng cho rằng, bọn họ là cha con.
Con gái sao? Cao Dật chỉ nhíu lông mày của mình một chút, cũng không có phủ nhận cái gì?
"Chúng ta đi, Đông Phương Kính khẽ phun ra ba chữ, sau đó xoay người rời đi, mà Đỗ Tĩnh Đường đưa tay tạm biệt Tiểu Vũ Điểm một chút.
"Gặp lại, tiểu thiên sứ.
"
Tiểu Vũ Điểm mới ngẩng đầu từ trong ngực Cao Dật lên, duỗi tay nhỏ lắc lắc.
"Hẹn gặp lại, chú dì: " Giọng ngọt ngào như gạo nếp vang lên.
Thân thể Đỗ Tĩnh Đường đột nhiên lảo đảo một, kém chút té ngã, đây là xưng hô gì vậy, cái gì gọi là chú dì, anh ta không phải phụ nữ.
Mà một trận cười mười phần hùng hậu chấn động màng nhĩ của anh ta, anh ta ngẩng đầu, đúng lúc bắt được ý cười trong mắt Đông Phương Kính, người đàn ông này giễu cợt anh ta, anh lại giễu cợt anh ta, anh ta cũng dám cười anh?
Cái người đàn ông đáng chết này, anh ta như vậy không phải là do anh làm hại.
Cao Dật mím môi đưa mắt nhìn hai người kia, bằng trực giác của mình, anh ta có thể cảm giác được, hai người đàn ông này, không phải là bạn bình thường.
Nếu như không phải anh em, như vậy là người yêu.
Chẳng qua những chuyện này không liên quan tới anh ta, anh ta đối với chuyện của người khác, từ trước đến nay không có chút hứng thú nào, mà bây giờ, nhóc con trong ngực mới cần chú ý: "Mẹ cháu đâu?" Anh ta cúi đầu hỏi nhóc đáng yêu trong ngực, đứa nhỏ này lớn lên thật tốt, trách không được có người lừa con bé.
"Mẹ đi đưa đồ, để Tiểu Vũ Điểm ở đó chờ: " Tiểu Vũ Điểm đáp trả, không giống với ôm ấp của mẹ, cái chú này ôm chọn thân thể bé, bé rất thích.
Cao Dật đi qua một bên, vẫn không có buông đứa bé trong ngực xuống, trong lòng có chút không vui, người phụ nữ kia, cô cũng yên tâm, xem như đứa nhỏ này rất ngoan, thế nhưng khó đảm bảo sẽ không có người có ý đồ với nó.
"Chú, bé con của Tiểu Vũ Điểm được không?" Tiểu Vũ Điểm đưa bé con lên, đưa cho Cao Dật xem, khuôn mặt nhỏ nhắn cười như là hoa nhỏ đáng yêu.
Trẻ con cười vô cùng trong sáng.
"Đẹp mắt: " Cao Dật không keo kiệt, ngón tay sờ soạng bé con kia một chút, đây là bản số lượng, sẽ rất quý, một người phụ nữ cần bán máu, làm sao có thể mua nổi bé con này cho con gái.
Là ai mua cho cháu, Cao Dật thử hỏi.
"Là mẹ: " Tiểu Vũ Điểm lại ôm bé con vào trong ngực giống như bảo bối, cô bé là bảo bối của mẹ, mà bé con này lại là bảo bối của cô bé.
Quả nhiên là người phụ nữ kia, anh ta dựa người vào tường, vì để tránh chuyện như vậy phát sinh, anhta vẫn là chờ người phụ nữ kia trở lại rồi nói.
Mà thân thể nhóc con mềm mại thơm mát, giống như chơi rất vui.
Mà anh ta lại có chút cảm giác thích ôm cô bé.
Hạ Nhược Tâm lau khô mồ hôi trên trán, cô chạy mau về, những món đồ kia khiến cô phải khiêng lên lầu sáu, đã để cô mệt mỏi một chút sức lực cũng không có, chẳng qua, cô còn muốn thấy con gái của mình, cô còn đang lo lắng, kỳ thật để một mình con bé ở đó là đúng hay sai, nó còn nhỏ như vậy.
Khi cô nhìn thấy có một người đàn ông ôm Tiểu Vũ Điểm, cảm giác buồng tim của mình đều muốn ngừng đập "Tiểu Vũ Điểm!" Giọng nói mang theo hơi khàn, đều đã bị hô hấp làm có chút bất lực rồi.
.