"Mẹ! " Tiểu Vũ Điểm nghe được tiếng Hạ Nhược Tâm, liền vội giãy giụa từ trong ngực Cao Dật xuống, chân ngắn chạy về phía Hạ Nhược Tâm.
Mà Cao Dật nhìn tay của mình, thiếu đi độ ẩm, để anh ta cảm giác có chút mất mát.
Anh ngơ ngác đứng tại chỗ, mà Hạ Nhược Tâm dùng tay phải của mình ôm lấy nhóc con, ngón tay đặt ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, giống như là đang kiểm tra cái gì?
Hạ Nhược Tâm ôm thật chặt con gái vào trong ngực, lo lắng chết cô, về sau cô cũng không dám để một mình Tiểu Vũ Điểm ở chỗ này.
Mà lúc này, cô mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa rồi ôm con gái.
Là anh?
Mắt của cô hơi mở to một chút, thế nào lại là anh, bác sĩ kia, bác sĩ rút hai lần máu cho cô.
"Lại gặp mặt: " Cao Dật đến gần, thiếu đi quần áo bác sĩ, nhiều thêm mấy phần tùy tính, giống như lúc này mới là anh chân thực, mà xác thực cũng là như thế, anh thích chạy qua khắp nơi trên thế giới, mà gần đây mới trở về nước.
"Đúng vậy, thật là khéo: " Hạ Nhược Tâm có chút ngượng ngùng, nếu như vậy, anh không phải lừa con gái tôi, chỉ là cô vẫn có chút bất ngờ, không hiểu vì cái gì người đàn ông này lại xuất hiện ở đây, còn ôm Tiểu Vũ Điểm.
"Cô không nên bỏ đứa bé ở nơi này: " Cao Dật hời hợt, cũng không có ý chỉ trích, cũng không có khiến người phụ nữ này hoảng sợ, chẳng qua, cái này cũng là sự thật.
Hạ Nhược Tâm lại ôm chặt con gái, trong lòng có một loại nghĩ mà sợ.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm rất khó chịu: " Tiểu Vũ Điểm đẩy Hạ Nhược Tâm ra, cô ôm cô bé thật chặt.
Thân thể đầy ánh sáng, cô bé đã được Cao Dật ôm vào trong ngực.
"Để tôi ôm con bé đi, cô như vậy nó sẽ không thoải mái.
"
Mà Hạ Nhược Tâm xin lỗi xoa mặt Tiểu Vũ Điểm, vừa rồi cô thật sự là dùng quá sức rồi.
"Đi thôi, tôi đưa hai người trở về: "Không hiểu vì cái gì mình lại tốt bụng như vậy, Cao Dật cười thầm chính mình nhiều chuyện, từ trước đến nay anh ta đều là người rất ít quản chuyện của người khác.
Chẳng qua lần này giống như ngoại lệ.
"Hạ Nhược Tâm, cô không đi sao?" Anh ta đi vài bước, quay đầu lại hỏi lấy người phụ nữ vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, thật không biết người phụn ữ ngốc như vậy làm sao sinh ra con gái, lại nuôi lớn cô bé như vậy.
Làm sao anh biết tên tôi, Hạ Nhược Tâm vội vàng chạy chậm đuổi theo, mà Tiểu Vũ Điểm trong ngực anh, thỉnh thoảng chớp mắt của mình.
Cô bé dụi mắt của mình, buồn ngủ, sau đó ôm bé con yên tâm ngủ ở trong ngực Cao Dật.
"Con bé ngủ rồi: " Cao Dật dừng bước, đối với Tiểu Vũ Điểm đã nhắm mắt ngủ trong ngực mình lại có chút không biết làm sao, đứa trẻ nhỏ như vậy, như là bé con Krystal, thật sự rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, cái môi vô cùng phấn nộn còn hơi bĩu lên, hai cái tay nhỏ ôm thật chặt bé con trong ngực mình, làm cho người ta có loại yêu thích không buông tay, hiện tại vô bé ngủ, rất ỷ lại anh ta, cho nên, ít khi ôm trẻ con, anh ta thật sự có chút nhất thời không phản ứng.
Đứa nhỏ này thật sự chính là sát thủ của đàn ông, trách không được hai người đàn ông kia đều nguyện ý giúp cô bé.
Ừm, nó mệt mỏi, buổi sáng nó dậy rất sớm, hiện tại cũng cần phải ngủ.
Hạ Nhược Tâm có chút đau lòng bước theo.
"Ừm, đi thôi: " Cao Dật lại đi về phía trước lần nữa, mà Hạ Nhược Tâm đi theo anh, do dự nửa ngày, mới mở miệng.
.