Editor: Tuna
Cô nhẹ nhàng vỗ về con gái cưng, trong mắt có chút thất thần lộ ra quá nhiều mê mang, cô không biết bản thân có thể làm gì, chỉ là biết, cô muốn cứu con gái của cô, cho dù chỉ còn một tia hi vọng mong manh cô cũng phải thử.
Bóng đêm dần dần dày đặt, bệnh viện cực kì an tĩnh, đèn bên ngoài lần lượt tắt.
Hạ Nhược Tâm dùng chăn bao bọc toàn bộ thân hình bé nhỏ của con gái, sau đó nhắm hai mắt, nghe âm thanh hít thờ nhè nhẹ của bé, cô mới có thể cảm thấy chính mình tồn tại.
Cho tới bây giờ, bọn họ đều sống như vậy, nương tựa lẫn nhau mà tồn tại, sống, từng ngày, từng tháng, từng năm, không có ai khác, chỉ có hai người họ, không thể tách rời.
Ánh sao trên bầu trời chợt lóe, không biết đó là mấy vạn năm thời gian ánh sáng.
Lúc này, ở một bán cầu xa xôi khác, có một người đàn ông đứng ở phía trước cửa sổ, ánh sáng nhàn nhạt dừng ở vai anh, áo ngủ trên người mang theo một chút cảm giác phiêu đãng, mà trên tay anh đang cầm một điếu thuốc hút giỡ giang.
Lúc này anh, không có một chsut gì gọi là buồn ngủ, mà trên giường lớn, có một người phụ nữ đang nằm đó.
Cô hơi hơi mở hai mắt, theo bản năng vươn tay sợ soạng bên cạnh một chút.
“Luật……” thanh âm mang chút khàn khàn truyền đến, mà người đàn ông dường như không có nghe được, vẫn luôn xuất thần, sâu thẳm tầm mắt lẳng lặng mê mang.
Người phụ nữ ngồi dậy, trên người mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm trắng quyến rũ, bộ ngực đầy đặn phập phồng, cực kỳ dụ hoặc, người đàn ông đứng trước cửa sổ, trước sau đều không có phát hiện cô đã tỉnh, cứ như vậy bỏ qua, có bao nhiêu lần, cô không thể nào thấu hiểu được anh, vẫn không thể, cô khẽ nâng đôi môi lên, trong mắt cũng là hiện lên một mạt mất mát.
Vì sao, anh ấy luôn mang lại cho cô cảm giác như vậy, như gần như xa, khiến cô cảm thấy mặc dù là cận kề bên cạnh nhưng vẫn không thể nào nắm bắt được anh.
Cô đi xuống giường, từng bước một bước đến bên người đàn ông, thẳng đến khi cô đứng phía sau anh, cô mới duỗi tay xiết chặt lấy anh từ sau lưng, “Luật, anh đang suy nghĩ gì vậy, có phải là chuyện ở công ty không, thực xin lỗi, đều là em không tốt, làm anh khó xử”, mang theo chút tự trách, thanh âm của cô có chút nhẹ nhàng cùng nghẹn ngào.
Một bộ dáng rộng lượng, kỳ thật càng làm cho đàn ông đau lòng thương xót.
Sở luật cảm thấy ngón tay đau xót, lập tức dập tắt điếu thuốc lá trên tay.
“ Không có.
”
Anh xoay người, tay ôm lấy eo Lý Mạn Ni, gương mặt đầy tâm tư đã được che dấu một cách kĩ càng.
“Luật, vậy anh có thể nói cho m, anh đang suy nghĩ cái gì không? Sao đã trể thế này rồi mà anh vẫn không ngủ?” Lý Mạn Ni gắt gao ôm lấy anh, trên người anh có hương thơm ngát của xà phòng, thập phần sạch sẽ, cô đã nghe đến bốn năm, nếu không có loại này hương vị, tin tưởng, cô đều có khả năng ngày ngày vô miên.
Thay đổi hoàn cảnh, có lẽ chính là như vậy, Sở Luât đem stất cả trở thành bâng quơ, đúng vậy, bọn họ là vợ chồng, có lẽ là đôi vợ chồng thật ân ái, nhưng mà, tâm của anh, trước nay đều không có đến gần Lý Mạn Ni, là anh cố tình hoặc là vô tình, có lẽ, liền cả anh đều không có phát hiện.
Lý mạn ni tay chuyển qua phía trên đai lưng của anh, sau đó chậm rãi cởi bỏ, em có thể giúp anh, Luật, chỉ cần anh nguyện ý, cô lớn mật kéo đai lưng của anh ra, ngón tay mềm mại đưa xuống, vuốt ve thân thể cường tráng của anh, chuyện phòng the của bọn họ luôn luôn bình đạm, bao gồm đêm tân hôn của bọn họ, có lẽ, là do anh thương tiếc cô.
Không hỏa, không nhiệt, không nùng, không đạm, lại rất bình thường.
.