Hạ Nhược Tâm hiểu được, cô cười thảm hại, trên khuôn mặt tái nhợt cuối cùng chảy ra hai hàng nước mắt trong vắt, cô đã biết, cũng cảm nhận được, cũng hiểu rõ rồi.
-Tôi tên là Thẩm Vi.
- Cô gái kéo ngăn bàn bên cạnh ra, từ bên trong lấy ra một gói thuốc đốt lấy một điếu một cách thuần thục, sau đó đặt trên đôi môi đỏ mọng, hít một hơi, trên điếu thuốc dính lấy một dấu môi rất đẹp, sáng ngời màu đỏ san hô vừa mềm mại nhưng cũng rất xinh đẹp, đôi chân thon dài, mỗi một lần cô ấy mở miệng lại là một vòng khói tuôn ra, hình ảnh này quả thực rất đẹp và quyến rũ, làm quyến rũ tâm hồn.
-Cô phải học được sự nhẫn nại, ở chỗ này, cô có thể bán nụ cười của cô, khuôn mặt của cô, thân thể của cô, tất cả của cô, đương nhiên cô cũng sẽ có được những thứ mà cô muốn, tiền và danh lợi.
-Đây là lần đầu tiên, tôi không hy vọng có lần thứ hai đâu, tôi chỉ có thể bảo vệ cô một lần thôi, sẽ không có lần thứ hai, lần thứ ba, cuộc sống sau này, nếu cô không được nhẫn nại, cô buộc phải lấy tính mạng trả tiền đấy.
Lời nói của cô ấy có lẽ là thật sự tàn nhẫn, nhưng mà, đây cũng là cách duy nhất để có thể sống sót ở nơi này.
Chỉ cần cô học xong, như vậy là đã có thể sinh tồn được ở đây rồi, cuộc sống như vậy cũng không tốt, nhưng là, đối với có vài cô gái mà nói, đây cũng là một loại cứu rỗi.
-Hôm nay, cô về sớm đi.
Về nhà chữa những vết thương đấy đi, tôi không muốn bộ dạng này của cô dọa khách của tôi đâu đấy.
- Thân thể Thẩm Vi hơi đứng lên, cặp môi đỏ mọng nói, dù sao vẫn khiến cho người ta nghe có chút vô tình.
-Cảm ơn cô.
- Hạ Nhược Tâm đột nhiên khom người xuống, trên khuôn mặt đầy vết thâm tím, toàn thân đều đau nhức, một người đàn ông đi đánh một cô gái, vậy mà cũng không nương tay một chút nào.
Phụ nữ ở đây thường không coi trọng lời nói, bởi vì, cuộc sống của họ hèn mạt như vậy, thế cho nên trưởng thành thế nào cũng chẳng thể cho ai xem được.
-Không cần cám ơn tôi.
- Thẩm Vi lười biếng nhắm đôi mắt êm dịu lại nói:
-Nếu như cô thông minh thì sẽ hiểu được lời nói của tôi, nếu như cô thông minh thì không cần phải hành hạ bản thân như vậy đâu.
Cô ấy nói ẩn ý, có lẽ, hiện tại Hạ Nhược Tâm không hiểu được, nhưng mà, về sau rồi cô sẽ hiểu được thôi.
Mà sau cuộc sống u ám của cô, thật sự, trời cao còn rất nhân từ với cô đấy, khiến lúc cô chìm trong sau cùng tuyệt vọng, khó khăn nhất, sống không bằng chết lại gặp được hai người.
Một người là Thẩm Vi, người còn lại chính là...
Hạ Nhược Tâm xoay người lại nói một câu cám ơn, nhưng lúc đi ra đến cửa lại nghe được giọng Thẩm Vi như đang nói mê rằng:-Tôi muốn biết, tại sao cô lại đến đây, cô lại không hề giống loại người đấy chút nào?
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng cắn lấy đôi môi:
- Tôi có một đứa con gái, năm nay ba tuổi, no ngã bệnh, cần rất nhiều tiền.
-A...!Thẩm Vi thở một hơi thật dài:
-Tôi đoán rằng cô bé nhất định là một đứa bé rất đáng yêu.
-Đúng vậy.
Nhớ tới con gái, Hạ Nhược Tâm lại nở nụ cười dịu dàng, tiểu thiên sứ kia chính là sinh mệnh, sự cảm kích và là hy vọng duy nhất của cô.
-Nó rất đáng yêu, cũng rất xinh đẹp, so với tôi thì tính mạng của nó quan trọng hơn nhiều.
Cô trước kia yêu Sở luật đã không yêu chính mình, nhưng bây giờ yêu con gái là giống như không còn gì khác để yêu nữa rồi.
Cô không phải không yêu bản thân, chỉ là, không cách nào tự yêu bản thân được, mỗi khi cô quyết định đều sống cho bản thân đều sẽ xuất hiện một người khiến cô yêu, càng là người không được vứt bỏ.
Ví dụ như Tiểu Vũ Điểm của cô chẳng hạn.
-Vậy sao? - Đôi môi đỏ của Thẩm Vi hơi cong lên, cô ấy đưa ta nhẹ nhàng vuốt lấy khuôn mặt mình.
-Hy vọng có một ngày, tôi có thể lấy quá khứ của tôi mà đổi lấy quá khứ của cô, nhưng mà hiện tại tôi không muốn.
- Cô ấy nhắm mắt lại, ngón tay lướt trên mặt của mình, sau đó không lâu, Hạ Nhược Tâm đã đi ra ngoài..