Đi đun một chậu nước ấm, cô lau chùi thân thể đầy vết tím bầm, toàn thân đều đau nhói, đau, nhưng mà, tay của cô vẫn gắng sức gột rửa, dường như cô muốn xóa hết mọi dấu vết trên thân thể, cô cảm thấy bản thân rất dơ, rất bẩn thỉu, đến chính cô cũng xem thường bản thân mình, huống chi là người khác.
Cô không biết người đàn ông kia có buông tha cho cô hay không, nhưng mà, cô biết rõ, cô hất định phải nghĩ ra cách khiến cho anh cứu Tiểu Vũ điểm, dù cho cô có mất đi con gái, cô cũng muốn anh cứu, cô không thể trơ mắt nhìn con gái chết, Tiểu Vũ Điểm mới chỉ là một đứa trẻ ba tuổi mà thôi.
Buông thỏng hai chân nặng trĩu, cô nằm ở trên một chiếc giường nhỏ duy nhất trong phòng, ôm thân thể con gái nhỏ vào trong lòng ngực, vươn tay nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc mỏng manh của nó, ngày mai cô cần phải đem con gái trở về trong bệnh viện, bởi vì, cô biết rõ, hôm nay có thể không phải là ngày duy nhất mà cô về muộn.
Tắt chiếc đèn đầu giường, trong bóng tối, không có ai biết, đôi mắt thê lương của cô đã ướt đẫm nước mắt, cũng không người nào biết, trong ánh mắt của cô là một nỗi đau xót đến mức nào.
Buổi sáng, Tiểu Vũ Điểm mặc vào một bộ quần áo mới, bình tĩnh được Hạ Nhược Tâm ôm,nói:
-Mẹ, chúng ta là phải đi bệnh viện sao? - Cô bé ngẩng đầu, hỏi Hạ Nhược Tâm, kỳ thật mục đích của cô cũng là như vậy.
-Đúng vậy, Tiểu Vũ Điểm sợ sao? - Hạ Nhược Tâm dùng tay trái của mình khẽ vuốt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, hỏi cô bé.
Tiểu Vũ điểm lắc đầu:
-Không sợ ạ, Tiểu Vũ điểm rất dũng cảm đấy, không bao giờ khóc đâu.
Nhưng khi nói xong câu đó, cô bé lại xấu hổ trốn trong ngực Hạ Nhược Tâm, thật ra là con bé cũng đã khóc đấy, nhưng cũng chỉ là lén khóc mà thôi.
Hạ Nhược Tâm bất lực nhắm mắt lại, cố nhịn được khóe mắt đang ươn ướt, cô ôm con gái chặt hơn một tí, Tiểu Vũ Điểm đã lớn, một cánh tay của cô đã thể nào ôm lấy được nữa.Trong bệnh viện, mấy cô hộ sĩ mấy ngày không gặp đều chơi đùa với con bé, cô bé coi bệnh viện như nhà mình, rất được mọi người yêu quý, nét hồn nhiên và khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con bé, còn được mọi người khen ngoan ngoãn nghe lời nữa.
-Tiểu Vũ Điểm, nhớ chị không nào.
- Một cô hộ sĩ trẻ tuổi, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Điểm một cái, ngồi xổm bên cạnh của nó mà hỏi thăm, đứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu, rất giống với tiểu Đồng Tinh trên TV, thực sự là một đứa trẻ rất xinh xắn.
-Nhớ ạ.
- Tiểu Vũ Điểm cười ngượng ngùng hết sức đáng yêu khiến cho người hộ sĩ phải dùng sức mà hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, sau đó kéo tay cô bé đưa đi chơi.
Tiểu Vũ Điểm quay đầu lại nhìn thoáng qua sau lưng, trên mặt có chút lạc lõng, nó một tay ôm búp bê, một tay bị người hộ sĩ cầm lấy, từng bước chân nhỏ bé đi ra ngoài.
Mà trong phòng bệnh, bác sĩ liếc nhìn bệnh án của Tiểu Vũ Điểm, rồi lại nhìn cô gái có khuôn mặt nhợt nhạt trước mặt, sắc mặt của cô cực xấu, không biết người kế tiếp nằm viện có phải là cô hay không.
-Cô Hạ, là như vậy...!- Bác sĩ đem bệnh án trong tay để lên bàn:
-Tôi muốn nói cho cô một tin tốt.
Bác sĩ đột nhiên nở nụ cười, trên mặt ông cũng có chút an ủi nói:
-Kho tủy quốc tế đã đã tìm được cốt tủy thích hợp cho Tiểu Vũ Điểm, đợi sau khi chúng ta xem xét ý nguyện của người hiến xong thì chúng ta có thể tiến hành giải phẫu rồi.
Đối với chúng ta mà nói, đây thực sự là một việc khiến cho mọi người hết sức vui mừng.
Hơn nữa, ngoài cả sự mong đợi của tôi đó là, người hiến thích hợp với Tiểu Vũ Điểm không chỉ có một người mà là hai người, chỉ cần một trong hai người bọn họ đồng ý, như vậy, Tiểu Vũ điểm có thể không cần trị bệnh bằng hoá chất nữa rồi.
Hạ Nhược Tâm đem hai tay để lên bàn, mở to hai mắt không dám tin, cô còn đang suy nghĩ không biết nên mở miệng với Sở Luật như thế nào thì đã nghe được việc ngoài cả sự trông đợi như vậy, ý của cô là, con gái cô được cứu rồi..