Sống lưng Hạ Nhược Tâm cứng đờ, cúi đầu nhìn đôi mắt đỏ hồng của con, con nói kia là người xấu, họ đánh cô, chẳng lẽ là, lúc ấy con thấy được, cũng đã nhớ kỹ khuôn mặt của Lý Mạn Ni? Còn nhớ chuyện mẹ Lý đánh cô rồi?“Tiểu Vũ Điểm, sao con biết bọn họ là người xấu?” Cô nâng mặt con lên, đôi mắt bé đỏ hồng do khóc nhiều, hệt như con thỏ con.
.
“Bọn họ chính là người xấu,” Tiểu Vũ Điểm trề môi, “Tiểu Vũ Điểm không nói chuyện với người xấu, không nói chuyện với dì đánh mẹ,” bé không ngừng lắc đầu, gặp người bé không thích, bé sẽ không nói chuyện, bởi vì, tính cách của bé rất cứng.
Quả nhiên, đứa nhỏ này thấy được,
Cô cười gượng, “Tiểu Vũ Điểm, không phải, bác kia không đánh mẹ đâu, bởi vì trên mặt mẹ có con muỗi, cho nên bác giúp mẹ đập muỗi thôi, tuyệt đối không đau.
”
Cô nhéo khẽ mặt con, “Con xem mẹ chỉ khẽ niết con một chút, con cũng không đau, cũng không khóc, đúng không, hơn nữa lúc ấy mẹ cũng không khóc, cho nên, mẹ không đau, bởi vì bác chỉ đánh muỗi thôi.
"
Tiểu Vũ Điểm nghe xong mà thấy mơ mơ màng màng, đánh muỗi, bé nghiêng đầu, nga, nhớ rồi, đó là đánh muỗi.
Nhưng Tiểu Vũ Điểm vẫn không thích bọn họ, Tiểu Vũ Điểm cọ vào ngực Hạ Nhược Tâm, ý nghĩ chủ quan vẫn rất mạnh, tính tình cũng quật cường, mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm mệt rồi, muốn ngủ, bé xoa mắt.
“Ừ, chúng ta ngủ,” Hạ Nhược Tâm hôn mặt con, dém chăn lại cho con, “Mẹ, búp bê,” bé cố mở mắt, không ôm búp bê, bé ngủ không được.
“Ừ, cho con búp bê,” Hạ Nhược Tâm thả búp bê vào trong ngực con, Tiểu Vũ Điểm ôm chặt búp bê, nhắm mắt chẳng bao lâu đã có tiếng hít thở truyền đến.
“Tiểu Vũ Điểm, kiên trì thêm mấy ngày là con có thể khoẻ lại rồi, đếm lúc đó mẹ sẽ đưa con đi,” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng chải tóc cho con.
.
Thật sự, chỉ cần chịu khổ thêm vài ngày là được, cô tin Tiểu Vũ Điểm của cô sẽ kiên cường, thực kiên cường.
“Mẹ……” cánh tay nhỏ ôm con búp bê trong ngực, miệng vẫn luôn gọi mẹ, bởi vì, Tiểu Vũ Điểm chỉ có mẹ, mà mẹ cũng chỉ có Tiểu Vũ Điểm.
Ban đêm, thâm trầm, hắc ám, cũng an tĩnh.
.
Ảnh cưới treo trên tường, trên chiếc giường lớn, lúc này, một đôi nam mữ đang gắt gao ôm chặt lấy nhau, đột nhiên người phụ nữ kia mở mắt, môi hơi run rẩy, cơ thể cũng thế.
“Luật, đừng chết, đừng mà!” Cô hét lên.
Đèn ngủ phía đầu giường sáng lên, căn phòng được phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt.
“Mạn Ni,” Sở Luật vội vàng ngồi dậy, ôm Lý Mạn Ni đang run rẩy vào trong ngực.
“Không phải sợ, anh ở chỗ này, ưf, không có việc gì, không có việc gì,” anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, gần đây cô tất hay gặp ác mộng, hơn nữa còn dễ tỉnh lại giữa đêm.
“Luật, đừng làm tiểu phẫu, được không, em sợ, sợ lắm.
"
Tay cô kéo áo Sở Luật, hai mắt vô thần, môi tái nhợt, cả người giống như đoá hoa bị rút nước, héo mòn từng ngày.
.