"Không già, mẹ là xinh đẹp nhất.
" Tiểu Vũ Điểm thành thật trả lời, mà Cao Dật cũng cười, trẻ con có cách suy nghĩ riêng của kình, dù nhiều khi hơi kỳ lạ nhưng cũng cần được tôn trọng.
Một đôi chân nhỏ dừng lại trên mặt đất, Tiểu Vũ Điểm dắt lấy tay Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm chỉ khó hiểu hỏi bé.
"Tiểu Vũ Điểm, sao không cho mẹ ôm?"
Tiểu Vũ Điểm đi lên, "Chú bảo mẹ rất mệt, nói Tiểu Vũ Điểm lớn rồi, tự đi thôi.
" bé ngẩng mặt, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, bé là một đứa bé ngoan, phải nghe lời chú.
Hạ Nhược Tâm nắm tay con, quả nhiên là lớn rồi, xác thật, Tiểu Vũ Điểm hiện tại nặng hơn rất nhiều, lúc cô ôm cũng phải cố sức, muốn bế lâu là điều không thể.
Mà chắc Cao Dật cũng phát hiện ra điểm này, anh, đúng là biết chăm sóc người khác, cô chợt thấy ấm lòng, giống như một ánh sáng chiếu rọi vào trái tim đã cằn cỗi, cô có thể tin tưởng, hạnh phúc cách cô không còn xa nữa.
"Nhược Tâm, không phải là Nhược Tâm sao?" Giọng nói mang theo sự kinh ngạc truyền đến, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, nhận ra là thím Lý hay đưa quần áo cho cô giặt lúc trước, bình thường, thím Lý và hàng xóm đều rất quan tâm tới cô và Tiểu Vũ Điểm, cho dù quần áo vốn chẳng cần nhờ đến cô giặt, thím vẫn đưa cho cô.
"Thím Lý, là con.
" Hạ Nhược Tâm cười, trên mặt có một ít thương cảm, cũng có một ít cảm động, không thể tưởng được ở chỗ này vẫn còn có người nhớ đến cô, ngày đó lúc cô cùng đường, giúp đỡ cô cũng chỉ là những người xa lạ.
"Đã trở lại, đã trở lại thì tốt rồi.
" Thím Lý dụi mắt nhìn cô, đã từng này tuổi rồi mà còn mau nước mắt như vậy, đúng là làm người khác phải chê cười.
"Tiểu Vũ Điểm! ! " thím Lý cúi đầu gọi đứa bé nãy giờ vẫn nắm lấy tay mẹ kia, béo, sắc mặt cũng tốt, như vậy là tốt rồi, tốt rồi, cả hai đều khoẻ mạnh.
Hai mẹ con nhà này đủ đáng thương lắm rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, như vậy, có phải quá đau khổ rồi hay không.
Thím Lý đi qua, khom lưng bế Tiểu Vũ Điểm lên, khóc rồi lại cười, duỗi tay vỗ về khuôn mặt y đúc Hạ Nhược Tâm kia.
"Đã hết bệnh chưa?" Bà gian nan hỏi, đứa bé còn nhỏ như vậy mà đã sinh bệnh phải nằm viện, thân thể có thể chấp nhận được sao? Mà bà chỉ mơ hồ biết đứa nhỏ này bị bệnh, Nhược Tâm cũng đã mấy tháng không trở lại nơi này rồi.
"Đã tốt rồi ạ.
" Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, chẳng ai biết, vì một câu "đã tốt rồi" này, cô đã phải đánh đổi những gì, nhưng đáng giá, cuối cùng con gái cô cũng khoẻ mạnh rồi.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi," thím Lý thả Tiểu Vũ Điểm xuống, xoa đầu bé, bà thích nhất là đôi mắt to tròn này của đứa nhỏ.
"Tiểu Vũ Điểm, nhớ sau này lớn rồi phải thương mẹ, nghe lời mẹ, mẹ đã vất vả lắm rồi, biết không?"
"Dạ, Tiểu Vũ Điểm biết.
" bé nhớ kỹ lời thím Lý nói, lại là kéo tay Hạ Nhược Tâm, bé sẽ yêu mẹ.
Tạm biệt thím Lý, Hạ Nhược Tâm kéo tay Tiểu Vũ Điểm, trở về nhà, lần này là một gian phòng ở, phòng tuy nhỏ, nhưng cũng đủ cho người ở.
.