"Nhưng mà! " Trên trán Hạ Dĩ Hiên toát đầy mồ hôi lạnh, là một ngày nào nó, nhưng ít ra cũng không phải bây giờ chứ?
Sở Luật chính là muốn biết ngay lập tức.
Hạ Dĩ Hiên cầu xin không được, trốn tránh không được, chỉ có thể nhắm mắt, cắn răng nói.
"Luật! anh Luật! em xin lỗi.
" Cô nhìn Sở Luật, một câu xin lỗi này thì thay đổi được cái gì, một câu xin lỗi có thể trả lại 4 năm cho Sở Luật sao?
"Nói!" Sở Luật châm một điếu thuốc, tròng mắt tối đen như ao tù nước đọng, ở cái thế giới mà ngay cả người chết cũng có thể sống lại thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
"Bốn năm trước! " Hạ Dĩ Hiên siết chặt áo, hiển nhiên là vô cùng căng thẳng, lắp bắp nói, "Anh Luật, khi đó, em cũng nghĩ rằng em yêu anh, bởi vì anh đối với em rất tốt, lại thương yêu em như vậy.
"
"Chỉ là, trước khi chúng ta kết hôn, em đã gặp Cheryl.
" Cô nhìn người đàn ông bên cạnh mình, suy nghĩ rối rắm, có một số việc là do cô hồ đồ, một lúc lâu sau mới đáp, "Sau khi gặp anh ấy, em mới phát hiện ra tình cảm của em và anh không còn giống như trước nữa, bởi vì em đã phải lòng một người đàn ông khác, em ăn không ngon ngủ không yên, em cũng từng đau khổ, từng từ bỏ, nhưng cuối cùng em vẫn không thể kiềm chế được tình cảm của mình.
"
"Cho nên, ngày đó, em giả giọng chị, nói chị phải đưa em ra ngoài, thật ra, là Cheryl đưa em ra ngoài, tai nạn xe cộ đó đúng là thật, nhưng Cheryl đã kịp thời cứu em, lúc đấy chúng em thương lượng, có lẽ đây là một cơ hội tốt, cho nên, em mới theo Cheryl ra nước ngoài, thực ra em không hề chết, mà là chúng em bỏ đi.
"
"Thật xin lỗi, xin lỗi anh! "
Người đàn ông tên Cheryl bên cạnh lúc này trợn hai mắt nói, "Hạ, chúng ta không phải mới quen nhau được 2 năm sao? 4 năm trước anh cùng em ra ngoài lúc nào? Cứu được em lúc nào? Hạ, có phải em không khỏe nên nhớ nhầm rồi không?"
Hạ Dĩ Hiên cứng người lại, "Cái đó, cái đó! " Cô lúng túng vội vàng bổ sung, "Sao em có thể nhớ nhầm chứ?" Thực ra cô đã quên mất ban đầu là mình mê mẩn người đàn ông nào đó, tên là gì, trong lúc nóng ruột không thể nghĩ ra nổi.
.