Hạ Nhược Tâm nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, ưu tư trong mắt cũng bắt đầu vơi đi, cô mỉm cười, khóe mắt vẫn còn long lanh nước mắt, "Hôm nay em đã gặp lại anh ta, anh ta nói với em, anh ta đã biết cô bé mà anh ta gặp hồi còn bé chính là em, anh ta nói muốn bù đắp cho em, rằng em muốn gì cũng được, nhưng em thì có thể muốn gì đây?"
"Em sợ, biết đâu đây lại là một âm mưu khác của anh ta, có khi nào anh ta sẽ làm Tiểu Vũ Điểm bị tổn thương không?"
Cao Dật ôm vai Hạ Nhược Tâm, nhẹ nhàng vỗ về, "Không phải sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để bất kỳ chuyện gì xảy đến với mẹ con em.
" Trên mặt anh chưa bao giơ tồn tại sự rét lạnh như lúc này, người mà Cao Dật muốn bảo vệ, không một kẻ nào có thể làm tổn hại,bất kể là Tiểu Vũ Điểm hay Hạ Nhược Tâm.
"Cao Dật, em sợ, em rất sợ.
" Hạ Nhược Tâm níu chặt lấy áo Cao Dật, càng nghĩ càng kinh hãi, người đàn ông kia càng bày tỏ sự chân thành, thái độ càng khẩn thiết thì cô càng sợ hãi.
Cao Dặt đặt cằm lên đỉnh đầu Hạ Nhược Tâm, ôm cô chặt hơn một chút, "Hãy tin anh, Nhược Tâm, em sẽ không để mẹ con em có chuyện.
" Vòng tay của anh vẫn ấm áp như vậy, mang lại cho cô cảm giác an tâm, Hạ Nhược Tâm chậm rãi nhắm mắt, cô tin anh.
"Được rồi, Nhược Tâm, hãy quên những chuyện trước kia đi, chúng ta vẫn sẽ sống như trước kia, anh ta là anh ta, em là em, hai người sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.
" Giọng nói của Cao Dật vô cùng ôn hòa truyền vào tai Hạ Nhược Tâm, ấm áp như gió xuân, nước mắt trên mặt cô cũng đã khô đi.
Cao Dật khẽ nâng mắt, bên trong ẩn ẩn sát khí.
Bọn họ cũng không biết, một cánh cửa nhỏ vừa khép lại.
Tiểu Vũ Điểm xoay người, ôm búp bế trên đầu giường rồi đặt trước mắt mình.
"Mẹ! " Cô nhẹ nhàng gọi Hạ Nhược Tâm một tiếng, trên gò má có chút lãnh đạm, tuy nhìn vẫn rất đáng yêu, nhưng đột nhiên cô bé trở thành một đứa trẻ không dễ tới gần.
Mà bên ngoài, ánh sáng mặt trời dịu dàng chiếu xuống hai người, dường như muốn xua tan đi bầu không khí nặng nề vừa rồi, sự bình tĩnh và an tâm trở về với bọn họ.
Một lúc lâu sau Hạ Nhược Tâm ở trong lòng Cao Dật mới ngẩng đầu lên, Cao Dật vươn tay sửa sang lại cho cô vài sợ tóc bị rối, "Sau này không cho em khóc như vậy nữa, không đẹp tí nào, em đã làm mẹ rồi, phải làm một tấm gương tốt cho Tiểu Vũ Điểm noi theo, đừng để cho con cũng giống như em khóc xấu xí như vậy.
"
Hạ Nhược Tâm không khỏi bật cười, cô nào có muốn khóc, chẳng qua vừa rồi quá xúc động lại bị anh nhìn thấy.
Đúng rồi, Hạ Nhược Tâm đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng đứng lên, thiếu chút nữa thì ngã, Cao Dật không khỏi toát mồ hôi lạnh, người phụ nữ này không dọa anh đến mức tim muốn nhảy ra ngooài thỉ không ngủ ngon có phải không?.