Trong ánh nhìn của đứa trẻ không hề che giấu sự chán ghét, khiến một người cao cao tại thượng, không bao giờ để ai vào trong mắt như mẹ Lý vô cùng tức giận,bà đột nhiên buông tay.
Sau đó có một tiếng thét chói tai vang lên, có cả của cô giáo và những đứa trẻ khác nữa.
Cô giáo vội vàng ôm lấy Tiểu Vũ Điểm vừa bị ngã, kiểm tra ngực cô bé, "Làm sao vậy, Tiểu Vũ Điểm, nói cho cô con đau ở đâu?" Trời ạ, cho dù có là đại nhân vật, nhưng đứa bé vẫn còn quá nhỏ mà.
Tiểu Vũ Điểm sụt sịt mũi, ôm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của mình, cô bé cúi đầu, lặng lẽ rơi nước mắt.
"Ôi, thật xin lỗi, cánh tay tôi vẫn luôn không được tốt, cô bé có sao không?" Mẹ Lý vội vàng ngồi xổm xuống, miệng thì sôt sắng nhưng mắt thì trừng lớn nhìn Tiểu Vũ Điểm đầy cảnh cáo, dù sao cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, ôm tay nép vào lòng cô giáo.
Cô giáo cười vừa xấu hổ vừa căng thẳng, "Bà Lý yên tâm, đứa nhỏ không việc gì.
"
Cô giáo còn có thể nói gì, bà Lý đã nói như vậy rồi, bà ta không trách cứ gì thì thôi, làm gì có ai dám trách cứ bà, cho dù là vô tình hay cố ý, hiện tại đứa nhỏ không sao là tốt rồi.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu phát kẹo thôi.
" Mẹ Lý đứng lên, quay đầu lại nói, "Hiệu trưởng, đứa trẻ này không ngoan, không nên để con bé làm làm tấm gương xấu ảnh hưởng đến những đứa trẻ khác, đúng không hiệu trưởng?" Giọng bà có vẻ hờ hững nhưng rõ ràng là cố ý, hiểu trưởng nhìn thoáng qua Tiểu Vũ Điểm, lại nhìn bà Lý đang cả vú lấp miệng em, chỉ có thể gật đầu, có một số người bọn ho không thể nào đắc tội, nhất là đám người cho bọn họ cơm ăn áo mặc.
Ông khoát tay một cái, cô giáo vô cùng khó xử, bê Tiểu Vũ Điểm lên rồi ra ngoài, đặt cô bé ngồi xuống rồi mới dịu dàng xoa đầu cô bé, "Tiểu Vũ ĐIểm ngoan, ngồi đây nghỉ ngơi một chút, bao giờ người phụ nữ đáng sợ kia rời khỏi cô sẽ đưa con về nhà có được không?"
Cô giáo cũng rất yêu thương đứa nhỏ này, bên ngoài sắp mưa rồi, cứ để cô bé ngồi ngoài này bị ướt thì phải làm sao?
"Vâng.
" Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu, rồi ngồi co ro lại, cô bé đã hiểu.
Thấy Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn, cô giáo mới đi vào, dù trong lòng rất không nhẫn tâm, nhưng vẫn phải chịu khuất phục trước hiện thực cuộc sống này, tầng lớp các đại nhân vật rất phức tạp, cho dù cô không phục, nhưng vẫn phải tuân theo, vì cô cần việc làm, cần cơm ăn, cần phải nuôi gia đình.
Mở cửa lớp, tiếng đám trẻ con bên trong đồng thanh vang lên.
"Các con có thích ăn kẹo không?" Hiệu trưởng hô to.
Bọn trẻ đáp lại, "Thích!"
"Các con có muốn ăn không?"
"Muốn!"
"Vậy chào bà một câu có được không, bà đã mang tới rất nhiều kẹo và đồ chơi cho các con.
"
"Vâng.
"
"Nào các con cùng càm ơn bà đi.
"
"Cảm ơn bà ạ.
" Những giọng nói non nớt đồng thanh hô lên, mẹ Lý vô cùng hài lòng gật đầu, trẻ con phải như vậy mới ngoan, chứ cứng đầu cứng cổ như con bé kia thật là làm cho người ta chán ghét.
Bên ngoài gió đã bắt đầu nổi lên, Tiểu Vũ Điểm túm chặt lấy chiếc áo khoác mà mẹ mặc cho sáng nay, kéo áo lên, để lộ đôi tay nhỏ bé bị trầy da, rất rất đau.
.