Đương nhiên, cô cũng phải dạy dỗ con gái cho tốt, "Tiểu Vũ Điểm, nhớ kỹ chưa? Không được vọc nước, bằng khôngmẹ sẽ tét mông con.
" không biết có phải vì đứa nhỏ này lúc trước giúp cô giặt nhiều quần áo quá, nên một ngày không đụng nước là không được, bây giờ cũng không thể trách con bé được.
Tiểu Vũ Điểm chớp mắt, nâng tay lên một chút, vọc nước và bị tét mông, cái nào quan trọng nhỉ?
Cuối cùng, bé dùng sức gật đầu một cái, bởi vì, bị đánh sẽ đau, chơi nước sẽ không đau, nên cô chọn cái thứ hai.
"Còn may là con không ngu ngốc, bằng không mẹ thật sự muốn khóc rồi.
" Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái, chơi đùa với bé, mà không biết từ lúc nào Cao Dật đã đứng ở cửa cười ra tiếng, nếu, Tiểu Vũ Điểm thông minh một chút, anh liền phải khóc rồi, tiểu gia hỏa này, đủ tinh nghịch.
Tiểu Vũ Điểm nhìn nhìn Hạ Nhược Tâm, lại nhìn nhìn Cao Dật, trong mắt hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi, bởi vì, bé vẫn là không biết bọn họ đang cười cái gì, Hạ Nhược Tâm vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của con gái, "Được rồi, mẹ đi nấu cơm, con chơi ở đây nhé.
"
Cô nhìn đồng hồ trên tường, ngay cả cô cũng đói bụng rồi chứ đừng nói là người khác.
"Ọt ọt! " bụng Tiểu Vũ Điểm phối hợp kêu một tiếng, sau đó lại thêm một tiếng, mẹ không nói thì không sao, đến lúc nghe thấy cơm rồi thì bụng bé lại bắt đầu than vãn.
"Mẹ đi nấu cơm đi ạ, Tiểu Vũ Điểm đi thăm oa oa.
" Tiểu Vũ Điểm nói xong, liền chuẩn bị đi chơi với búp bê của bé, một ngày không có nhìn thấy oa oa, nhớ quá đi, bé bước nhanh về phòng, chuẩn bị chơi với oa oa.
Bất kể là bao lâu, con búp bê đó đối với bé mà nói, vẫn là tất cả.
"Nhược Tâm, anh rất đói bụng.
" Cao Dật đem tay đặt ở trên bụng, vừa rồi cũng đã kêu, cho nên, bụng anh, có lẽ bây giờ nó đang khóc đó.
"Rất nhanh sẽ xong thôi.
" Hạ Nhược Tâm đem ngón tay day nhẹ trán, có khi cô cảm thấy, Cao Dật cùng Tiểu Vũ Điểm thật giống nhau, đối với phương diện ăn uống, quả thực chính chịu đói một chút cũng không được.
Trong phòng bếp, Cao Dật đứng ở cửa, anh chỉ an tĩnh đứng nhìn người phụ nữ bận rộn trong bếp, người ta thương nói đàn ông lúc nghiêm túc làm việc là soái nhất, nhưng anh lại cảm thấy, người phụ nữ lúc ở trong bếp mới mang lại cho người ta cảm giác ấm áp đẹp đẽ nhất.
"Nhược Tâm, anh nghĩ nếu anh không có em, chắc canh sẽ bị đói chết.
" anh đem bàn tay đặt lên bụng, dạ dày anh thực sự đã bị cô chiều hư rồi, bây giờ ngoài đồ ăn cô làm ra thì không có chổ nào có thể làm nó vừa lòng được.
"Anh làm sao mà chết đói được, em nhất định sẽ nấu xong đồ ăn trước khi anh chết đói.
" Hạ Nhược Tâm là thực thành thật trả lời, cô đương nhiên sẽ không để anh bị đói chết.
"Như vậy, em phải àm cơm cho anh ăn cả đời, như vậy cả đời này anh sẽ không có khả năng bị chết đói" Cao Dật đến gần cô, đứng ở sau lưng cô, từ phía sau ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh, "Được không hả, Nhược Tâm?"
Hạ Nhược Tâm chỉ là mặc cho anh ôm, không nói được, cũng không có nói không được, mà cô thậm chí cũng không biết mình nên trả lời anh như thế nào.
Khóe môi Cao Dật hơi xụ xuống, nhưng rất nhanh lại cong lên, a, thơm quá, anh rất thích loại hương vị này, nếu cô không thích trả lời vấn đề này, như vậy, anh liền không hỏi, sớm muộn sẽ có một ngày, cô sẽ trả lời anh, mà anh hy vọng, đáp án của cô sẽ koong phụ lòng mong mỏi của anh, cũng là hy vọng, ngày đó, sẽ không quá xa.
Có lẽ là hôm nay người đàn ông kia thực sự đã kích thích tới anh, anh ta, chính là Sở Luật, vốn là người khá nổi tiếng trên các mặt báo, anh đương nhiên sẽ không thể nào không biết anh ta.
.