Đây vốn là tính cách của cô.
Ngòi bút vừa chuyển, nét bút vẽ ta một hình dáng, bút trong tay chuyển động cực nhanh, chẳng bao lâu sau, một khuôn mặt tuấn tú đã xuất hiện trên nền giấy, vài đường cong thô, hợp lại thành khuôn mặt người đàn ông cực kỳ cá tính, môi mỏng, đôi mắt thon dài, trong đôi mắt ấy lúc nào cũng có quang mang, lại thêm vài nét bút, trên trang giấy đã xuất hiện khuôn mặt tám phần giống với anh.
Cô lật vài tờ, kỳ thật mỗi tờ đều là anh, mỗi tờ đều có ạn.
Tức giận, tàn nhẫn, lãnh khốc, hiện tại lại thêm một vẻ bình tĩnh.
Chỉ là, chưa từng có mỉm cười, thậm chí là hữu hảo.
Cô ôm xấp tranh vào ngực, dính sát vào vị trí trái tim, ánh nắng từ cửa sổ xuyên thấu qua, dừng lại trên người cô, mang theo một ít hơi lạnh.
Ngừng chiến, nếu có thể nhiều thêm mấy ngày thì tốt biết mấy.
Tay cô lơ đãng xoa mu bàn tay, lặp đi lặp lại, tình yêu của cô, có thể nào cũng sẽ biến mất đi như linh hồn không vậy?
Cuối cùng vẫn mất đi.
Trong phòng còn hương vị của anh, có nhàn nhạt mùi thuốc lá, cô cúi đầu, không khỏi, khóe môi hơi cong lên, nụ cười nho nhỏ thoả mãn, lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Mà Sở Luật nói được quả nhiên làm được, một giờ sau, thật sự có người đưa tới một kiện quần áo,
Hạ Nhược Tâm ngồi ở mép giường, thất thần nhìn hộp quần áo, quần áo thật sự rất đẹp, nhưng lại không thích hợp với cô, mà trên tường, đồng hồ điểm tới 7 giờ 35, anh nói anh sẽ về sớm.
Cô cắn môi, cầm lấy quần áo, cởi chiếc áo bông trên người, thay vào một bộ đồ mới.
Nhìn mình trong gương, chỉ nghĩ muốn giấu bản thân đi, chưa bao giờ cô mặc kiểu quần áo lộ liễu như vậy.
Dứoi làn váy như ẩn như hiện, mơ hồ nhìn thấy đùi trắng thon dài, lộ ra cả cảnh xuân.
Còn sau lưng, toàn bộ cơ hồ đều lộ ra làm cô cảm thấy vô cùng thẹn thùng xấu hổ, anh thật sự muốn để cô mặc chiếc váy này đi dự tiệc sao?
Cô xoã tóc, mái tóc dài như thác nước che đậy đi phần nào cảnh lộ liễu.
Xoay người, vừa đúng 8 giờ.
Mà ngoài cửa cũng truyền vào tiếng bước chân quen thuộc,.
Người đàn ông mở cửa ra, nhìn cô chăm chú, đôi mắt như hiện lên cái gì, cô nhìn không thấu, chỉ có anh biết, đó không phải là kinh diễm.
“Đi thôi,” anh nói, như suy tư, nhìn cặp đùi ẩn hiện dưới làn váy.
“Sở Luật, em……” Hạ Nhược Tâm ôm ngực, trước giờ cô luôn mặc quần áo bảo thủ, giờ lại như này.
“Có gì à?” Sở Luật cúi đầu nhìn đồng hồ, "Không còn nhiều thời gian đâu
Tuy anh không có biểu hiện nôn nóng, nhưng lại mang theo mệnh lệnh khiến người ta không thể phản kháng, thời gian của anh là quý giá, cho nên tốt nhất đừng để anh chờ quá lâu.
“Cũng, không có chuyện gì.
” Hạ Nhược Tâm mấp máy môi, cuối cùng không nói ra nữa.
Đi sau Sở Luật, cô ủ rột rầu rĩ, kỳ thật, cô muốn nói, cô không mặc đồ như này ra ngoài có được không? Bởi vì, đồ như vậy, khiến cô có cảm giác mình chỉ là vũ nữ.
.