"Hạ tiên sinh, ngài có việc gì sao?" Cô hỏi thản nhiên.
Đối với Hạ Minh Chính, trong lòng cô rất bình tĩnh, nói cho cùng, Hạ Minh Chính cũng không làm sai gì cả, chỉ là ông ta quá yêu con gái của mình mà thôi.
"Nhược Tâm! " Hạ Minh Chính có chút xấu hổ, ông không biết phải nói gì mới tốt, ông đã tung hoành trên thương trường cả đời, tuy rằng không quá nổi danh, nhưng mà cũng tạo ra được nửa cái thần thoại, sống cả đời này, ông chưa từng gây ra sai lầm quá lớn, số tiền kiếm được cũng đủ cho gia đình ăn uống không lo cả đời.
Cho dù ông đã già, cũng phải làm chuyện này, kéo lại cái mặt già này, vì mình, vì vợ, còn có con gái, gánh lấy khoản nợ này, ba chữ rất xin lỗi này, là đều mà cả nhà bọn họ muốn nói.
Đối với Hạ Minh Chính, Hạ Nhược Tâm cảm thấy rất lạnh nhạt, sau khi cô tới Hạ gia, Hạ Minh Chính đối xử với cô rất tốt, ở bên ngoài còn duy trì hình tượng một người cha dượng tốt, đối xử với cô con gái trên danh nghĩa như cô, ở cái nhìn của người bên ngoài, đúng là không có chút tật xấu nào để soi mói, làm việc gì cũng đồng đều, Hạ Dĩ Hiên có, cô cũng sẽ có, chính là dáng vẻ của một người cha tốt, cũng làm cho không ít người tức giận, bọn họ sẽ nói một câu thế này, không biết mẹ con Hạ gia sống tốt mấy đời mà có thể gặp được một người đàn ông tốt như Hạ Minh Chính, tuy rằng là kết hôn lần hai, nhưng mà Hạ Minh Chính lại đối xử với vợ và con trước của vợ rất tốt, vừa tôn trọng lại vừa chăm sóc, nhưng Hạ Nhược Tâm hiểu, Hạ Minh Chính, ở trong Hạ gia, là một người dối trá, đói xử tốt với cô cũng chỉ vì danh tiếng, đó là lý do vì sao ông phải đối xử tốt với con của người khác, chẳng phải hay sao?
Mà những thứ đó đều là Hạ Minh Chính cố ý làm cho người ta xem, bên ngoài, hắn là người hiền lành, nhưng mà trong lòng lại vô cùng dơ bẩn, ông ta giống như cáo già đã trải qua ngàn kiếp, làm cho Thẩm Ý Quân một lòng một dạ với ông ta và con gái của ông ta, cũng làm cho cô chưa từng ngẩng đầu được ở Hạ gia ngày nào, thậm chí, rõ ràng là biết cô vô tội, còn muốn cô gánh lấy tội danh, nếu ông ta thật sự là một người cha tốt, ông ta sẽ không làm cho Thẩm Ý Quân cạo tóc của cô, rút máu của cô, huỷ hoại tiền đồ rất tốt của cô.
Nếu muốn hỏi bây giờ Hạ Nhược Tâm cảm thấy ông ta thế nào, xin lỗi, cô chỉ thấy ông ta giống như một người lạ.
Lúc trước đã không có cảm tình gì rồi, bây giờ còn muốn cô biểu hiện ra tình cảm cha con thân thiết hay sao?
Cô không có mẹ, vì sao lại có cha dượng được chứ?
Hạ Nhược Tâm nở nụ cười giễu cợt, cô không vấn đề gì với Hạ gia, cũng không có quan hệ gì với Sở gia.
Vẻ mặt Hạ Minh Chính rất khó coi, giống như là bị cởi hết quần áo, những năm qua, ông luôn ra vẻ trang nghiêm, thế nhưng ở trước mặt Hạ Nhược Tâm, ông lại gống như bị phô bày tất cả.
"Nhược Tâm, mẹ con bị bệnh, cha đến! " Ông liếm đôi môi khô khốc, có chút khó nói.
"Dù sao thì, đó cũng là mẹ con, xem như là cha xin con đi, con đi gặp bà ấy được không, mẹ con, rất nhớ con! "
"Nhớ tôi?" Hạ Nhược Tâm lặp lại hai chữ đó, "Bà ta lại muốn tôi làm gì cho Hạ Dĩ Hiên, gánh tội, hay là làm gì, tôi không còn gì cho mấy người tính toán nữa rồi.
" Hạ Nhược Tâm xoa cổ tay, "Tôi đã trả hết những thứ mà tôi thiếu bà ta, còn hai người! " Cô cười, đáy mắt lại lạnh như băng.
"Tôi chưa bao giờ thiếu hai người, đúng là tôi ăn tôi ở nhà ông, nhưng mà nếu không có tôi làm nền, nghĩ đến con đường trưởng thành của Hạ Dĩ Hiên đi, nhất định là rất nhàm chán đúng không?" Đúng vậy, không có một người chị vô dụng như cô, sao có thể có tấm bình phong tốt đẹp cho Hạ Dĩ Hiên như thế?
Ừ thì bây giờ Hạ Dĩ Hiên đã mạnh hơn rồi.
Chết rồi mà cũng có thể sống lại.
.