"Không có, chỉ là chính mình thích thôi!" Hạ Nhược Tâm đưa bút xuống, tay khẽ vẽ, vừa uyển chuyển vừa nhẹ nhàng, một vòng tròn đẹp đẽ hình thành trên mặt giấy.
Ưa thích cũng là ước muốn, ước muốn sẽ trở thành động lực, thầy giáo gật đầu, trên gương mặt hiện rõ vẻ hài lòng với câu trả lời của học sinh này, mà chính bản thân ông không khỏi nìn qua người học sinh này của mình, học sinh này được mọi người gọi là mỹ nhân.
Diện mạo quả thực vô cùng xuất chúng, tuy rằng không có trang điểm nhưng lại thấy vô cùng tươi mát, tựa như cỏ non tươi mới, lộ rõ vẻ tự nhiên.
Đặc biệt là nụ cười của cô, vô cùng dịu dàng.
Tựa như một cô nàng tiểu thư đài các thời xa xưa, được nuôi dưỡng vô cùng tốt.
Sau khi tiếp xúc, mới biết rằng cô là một người rất dễ ở chung, hơn nữa lại còn vô cùng nhẹ nhàng, không hề tức giận với mọi người.
Cô còn thường cùng mọi người nói giỡn hay mang chút đồ mà bản cô tự làm ra chia cho mọi người.
Mà vị mỹ nhân trong mắt mọi người này bây giờ còn có thêm một biệt danh, đó là "Trù thần" Bởi vì đồ ăn mà cô làm ra vô cùng ngon miệng.
Một học sinh nam đi tới, giống như làm ảo thuật vậy, biến ra một bông hoa hồng.
"Chị Nhược Tâm, cái này tặng chị."
Hai tay nam sinh đưa hoa hồng lên trước mặt Hạ Nhược Tâm.
"Tặng cho chị?" - Hạ Nhược Tâm nháy mắt khó hiểu.
Sao tự dưng lại tặng hoa cho cô a?
"Đúng vậy ạ, đúng vậy ạ." - Cậu bé gật đầu lia lịa, cười cười.
Lại nói: "Cái này trên đường em hái được, không có đòi tiền." Đương nhiên không có đòi tiền.
Cậu hái bông hoa này trên tường, bị gai đâm không nói lại còn xuýt nữa bị chó cắn cho nhập viện nữa chứ.
May là cậu chạy nhanh, không bây giờ cậu đang trong phòng bệnh tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại rồi.
"Cảm ơn em." Hạ Nhược Tâm nhận lấy, đem hoa đặt lên bàn của mình.
Mùi hoa tự nhiên thơm mát, vô cùng dễ chịu.
Khó trách, hội hoa xuân có thể làm người ta yêu thích cũng có thể làm cho người ta có tâm tình thoải mái, dễ chịu.
Cậu vốn khẩn trương cuối cùng cũng có thể thả lỏng, mà ngón tay cậu bé lúc này đang di chuyển lên xuống.
Trời ạ, chị ấy nhận hoa của mình, có hay không chứng minh rằng chị ấy công nhận mình không?
"Chị Nhược Tâm, chị thích hoa này sao?" Cậu cẩn thận hỏi, kì thật còn đằng sau còn một câu hỏi nữa, vậy chị thích em sao, nhưng mà, da mặt vẫn còn quá mỏng, cho nên, cậu nói không nên lời.
Nhưng mà, chỉ cần thích hoa, không phải gián tiếp thích cậu sao.
"Ừ, thích a." Hạ Nhược Tâm cầm hoa đứng dậy, "Con gái của chị cũng thích loại này."
Đột nhiên, bầu trời giáng xuống tia sét, cậu bé lập tức hoảng sợ, cậu hiểu rõ, tim cậu bị đánh nát, bị lật đi lật lại, bị xé rách, cậu đang cầm trái tim chảy máu đầm đìa của chính mình, bộ mặt đáng thương cảm thán
"Chị Nhược Tâm, chị, chị có con gái?"
"Đúng vậy a." Hạ Nhược Tâm đem hoa đặt trên bàn, sau đó đưa bàn tay lên, nhẹ xoa đầu cậu, đây mới là đứa nhỏ mười lăm tuổi, cô so với cậu lớn hơn mười tuổi, mà trong mắt của cô, cậu cũng là một đứa nhỏ.
"Con gái của chị ba tuổi, học tại nhà trẻ cách đây không xa, chị không có mang bé về đây."
Cậu bé hít hít cái mũi, cảm giác mối tình đầu của mình đã không có, nhưng mà, không giống như là quá thương tâm, bởi vì còn có một tiểu mỹ nhân a.
"Chị Nhược Tâm, vậy chị mau chút đưa tiểu mỹ nhân đến đây đi." Bên trong ánh mắt của cậu bé có đầy ánh sao, hai vị mỹ nhân cùng đi, đây là việc quan trọng cỡ nào a, cậu không thể chờ đợi nữa rồi.
"Được." Hạ Nhược Tâm sửa sang lại đò trên bàn, thu thập phòng vẽ tranh, đúng lúc này, cô rơi vào giữa ánh sáng ấm áp, tiệm ấm dần, lúc còn trẻ tuổi, ai mà chưa từng có cảm giác thích một người.
Nhà đứa nhỏ, nói chung trong lòng sẽ có giấc mơ, giấc mơ kì thật không có phiền phức, dùng một cái khác thay thế giấc mơ đó là được..