Tân Hôn Không Tình Yêu Thế Tội Vợ Trước FULL


"Hôm nay đồ ăn bà làm rất ngon".

Sở Giang từ trước đến nay không keo kiệt lời khen ngợi với bà, bọn họ là vợ chồng mấy năm nay, từ trước đến nay Sở Giang hiểu được ý nghĩa của ca ngợi, cũng biết được sắc mặt bà không tốt.
"Thật sao?" Tống Uyển không tin hỏi lại: "Ông không cảm giác rất khó ăn, rất khó nuốt, rất muốn nôn ra sao?"
"Bà nói bậy gì đó?".

Sở giang nghiêm mặt: "Ai dám nói là khó ăn, tôi lột da người đó." Ông nhìn đồ ăn nói.

Vợ ông đã đạt đến trình độ này, người hiền lành cũng phải giận sôi.
Tính từ trước đến nay, bà cũng đã mấy chục năm ở trong bếp nghiên cứu dinh dưỡng, ngần ấy năm thời gian cũng đủ làm một mâm đồ ăn mĩ vị, cũng có thể gọi là làm được đồ ăn, chứ không đến nông nỗi khó ăn khó nuốt, vậy kẻ nào dám không có mắt.
Tống Uyển hừ hừ, xoay qua mặt không nói gì.
"Chị Khương".

Sở Giang buông đũa xuống, bảo mẫu vội vàng chạy ra, cẩn thận nói với Sở Giang, càng khiến sắc mặt ông không tốt.
Lý gia ăn rồi xem xét quá khó coi.
"Bỏ đi".

Tống Uyển quay sang an ủi: "Ông cũng không cần phải tức giận".

Bà đi tới nắm tay ông: "Ăn cơm đi, bọn họ không ăn cũng tốt, xem đi một bàn lớn như vậy là của ông hết."
Sắc mặt Sở giang vẫn không tốt, ông đời này ghét nhất, khinh thường nhất là loại nương tựa vào người khác, ông vốn dĩ không vừa lòng, lúc trước dùng thân phận thông gia đi vào Sở gia, tuy rằng nói đã kết thông gia, nhưng ở sau lưng, ai biết người khác nói như thế nào.

Hiện tại toàn Lý gia đều nương tựa vào Sở gia, còn con của ông cũng ít nhiều nể mặt bọn họ, mở một mắt nhắm một mắt, kết quả hiện tại thật là tốt, còn ghét bỏ vợ ông, về sau ông đây cũng ghét bỏ.
"Uyển Uyển à..." Sở Giang nắm chặt tay Tống Uyển: "Tôi nhất định sẽ cho kẻ không biết điều chết"
"Được" Tống Uyển cũng theo ông nói.
"Bà không thể dựa vào ai, tôi sẽ bảo vệ bà, sợ bà bị người khác khi dễ, chỉ cần tôi một ngày còn sống, cũng đừng ai nghĩ khi dễ bà." Sở Giang vô tình nói, Tống Uyển nghe vậy hốc mắt đều đỏ.
"Ông nói bậy cái gì đó?" Tống Uyển trừng mắt nhìn ông, nước mắt cảm động: "Ai còn có thể khi dễ tôi? Con của chúng ta còn chưa chết, tôi lại không dựa ai?"
"Nói như vậy..." Sở Giang than nhẹ một tiếng: "Lý gia đặt cũng Hạ gia không thể so sánh."

Tổng Uyển lúc này đồng ý, Hạ gia như thế nào, cũng là đại gia tộc truyền thống trăm năm, chính là điểm bất đồng trong văn hóa với Lý gia, tiền tài Lý gia cũng không phải lớn, nhưng dạy con cái cũng không tồi, tuy rằng không phóng khoáng thì hiện tại bọn họ đã là người Sở gia, Sở gia sẽ che chở.
Sở gia từ trước đến nay đều bênh vực người trong nhà.
Nhưng lúc này đây bà Lý lại đắc tội lớn với vợ chồng Sở gia.

Thế nên Lý Mạn Li phát hiện tuy rằng Sở Giang đối với cô không nóng không lạnh, Tống Uyển vẫn đối xử tốt nhưng lại thiếu vật chất.

Cô ở trong lòng thầm oán trách mẹ.
***
Cô rút điện thoại, một hồi chuông, kết quả là đợi nửa ngày bên kia không ai nghe, cô không tin lại gọi lại một lần nữa.
"Sao không nghe máy?" Đỗ Tĩnh Đường chỉ chỉ điện thoại trên bàn như là quỷ khóc, sói gào, chỉ hận không thể giết người.
"Không có thời gian".

Sở Luật một tay gõ bàn phím, trên lỗ tai còn đeo một cái tai nghe Bluetooth, đang nói chuyện cùng mấy người quản lí làm tài vụ phân tích, xác thực là không còn tay, còn một bên lỗ tai vẫn có thể nghe điện thoại.
Đỗ Tĩnh Đường xem thường, đi qua cầm điện thoại lên.
"Chào."
"Luật..." Lý Mạn Ni hỏi một câu không xác định, đây là điện thoại cá nhân của Sở Luật, nhưng người nghe điện thoại giọng nói không đúng, cũng không phải Sở Luật.
"À, là chị dâu! Em là Tĩnh Đường." Đỗ Tĩnh Đường nhoẻn miệng cười, kì thực anh lúc này có chút bực tức, nơi này không ai xem, anh cười cái rắm à, mặt nắn xuống, biểu tình cứng rắn.
"Chị tìm Sở Luật." Lý Mạn Ni có chút không vui vì điện thoại bị người khác tiếp.
"Anh họ đang bận." Đỗ Tĩnh Đường day ấn đường: "Hôm nay công ty báo cáo tài vụ, anh ấy phải xem rất nhiều văn kiện, một lúc nữa xong anh ấy sẽ gọi lại cho chị."
Nói xong anh liền tắt điện thoại, tránh người phụ nữ bên kia xù lông, có khi phụ nữ đều vô cớ gây rối, đủ người phải chịu.

Còn anh, anh không thích phụ nữ.

Đương nhiên từ trước đến nay cái gây rối kia đều là anh, đến nỗi người đàn ông kia tưởng rằng không chấp nhận được nhưng lại đối xử với anh thật đúng là quá tốt.

(vậy nên mới là thụ đó ông nội)
Đỗ Tĩnh Đường đặt lại điện thoại, sau đó dùng khẩu hình nói với Sở Luật ba chữ, là Lý Mạn Ni, rồi tự ngồi xuống chiếc bàn khác, tiếp tục làm việc.
Bị tắt điện thoại, Lý Mạn Ni có chút không thoải mái, hậm hực, âm khí từ ngực sôi lên.

Cô nhớ mấy người bạn đã từng nói qua, nếu người đàn ông đối với người phụ nữ không quan tâm, sẽ lấy cái cớ bận công việc, mỗi ngày bận, chẳng lẽ bận đến nỗi không thể về nhà.
Cô với lấy túi xách, ngồi trước gương trang điểm nửa ngày, đi đến cửa theo thói quen lấy giày cao gót, lại nhớ tới bây giờ trong bụng đang mang thai, chỉ có thể tìm đôi dép lê thay.
Lúc này mới ra cửa, bảo tài xế đưa cô đến công ty Sở Luật.
Bận hả, được bận, không là cùng vợ trước hẹn hò cho nên là bận đi.

Trong lòng cười lạnh, ngón tay nắm chặt như muốn bẻ gãy, lại nhẹ nhàng đặt tay lên bụng nhếch khóe môi lạnh băng.

Bốn năm trước, cô có thể một chân đá văng người phụ nữ kia, bốn năm sau cô cũng sẽ không thua.

Trong bụng này còn có một đứa con, cô chẳng khác nào đang được lợi thế.

Tốt nhất là sinh đứa con trai, như vậy cũng sẽ không có ai động vào địa vị của cô.
Lúc này di động trong túi vang lên, trong lòng cảm giác bất an không khỏi dâng lên.

Lấy di động ra, kết quả vừa nhìn thấy dãy số trên điện thoại, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt hạ xuống.
Xe đột nhiên chuyển hướng, không lâu sau của xe mở ra, Lí Mạn Ni bước ra, tay nắm chặt thành nắm đấm.

khớp xương ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.
Cô cẩn thận nhìn bốn phía, chỉ cần có người chú ý tới cô, cô liền sẽ kinh hoàng, cô lại không phải kẻ trộm, là vì cái gì cô lại chột dạ đi đến.

Lúc này, cô đã đi mười phút, tài xa sớm đã bị bỏ xa phía sau, người ở đây thưa thớt, căn bản ngày thường cũng không ai lui tới, trên mặt đất rơi vãi tàn thuốc linh tinh, cho nên ngay cả người vệ sinh cũng không thường đến nơi này.
"Cô đến rồi."
Một giọng khàn khàn vang lên làm Lý Mạn Ni thiếu chút nữa thét chói tai, cô vội vàng áp cảm xúc xuống, quay đầu lại, cắn răng nói người đàn ông đáng khinh vừa đi ra: "Anh kêu tôi đến đây làm gì?"
Cô chỉ cần tưởng tượng người đàn ông này với cô đã làm cái gì thì lập tức có cảm giác ghê tởm.
"Ôi, hung hăng như vậy?".


Người đàn ông nhổ nước bọt, đôi mắt sắc, giống như muốn cởi quần áo Lý Mạn Ni: "Tôi gọi cô, sao không được? Còn bày đặt dối trá, cũng không phải chưa làm qua một lần."
"Anh..." Lý Mạn Ni đem tay đặt lên bụng, lui về sau một bước tránh cho người đàn ông này làm gì với cô.

Cô xoay mặt đã trầm tới cực điểm: "Tôi mang thai, nếu anh dám làm gì tôi".

Cô cười lạnh: "Tôi nhất định lấy mạng anh."
Đôi mặt nhỏ người đàn ông lóe lên một tia hưng phấn, xoa tay mình: "Con của tôi"
Lý Mạn Ni đột nhiên cảm giác dạ dày có chút khó chịu, liền xoay người qua một bên nôn thốc nôn tháo, mà cô cũng không phát hiện người đàn ông kia vui sướng kích động hưng phấn tràn ngập trả thù.
***
Vẫn là mười tám tầng, Lý Mạn Ni ngẩng đầu ưỡn ngực thẳng đi vào.
"Phu nhân, không thể vào." Thư kí vội vàng đứng lên ngăn cản, đương nhiên ngữ khí cũng có phần thay đổi.

Lý Mạn Ni nâng đôi mắt lên đánh giá thư kí vừa đi lên, eo thon chân dài, tay áo ngắn, muốn câu dẫn ai.
Mà thư kí bị Lý Mạn Ni đánh giá không chút kiêng dè, đây là ý tứ gì, xem cô là cái gì, đang định giá đồ vật sao? Cho là lấy cô trở thành tình địch giả tưởng, thì xin lỗi, cô đối với đàn ông không có hứng thú, cũng không phải là người phụ nữ thích làm kẻ thứ ba giống như Sở phu nhân trước mặt đây.
Lúc trước như thế nào, cô sao lại không biết?
"Đừng nghĩ những thứ không nên nghĩ".

Lý Mạn Ni thấp giọng cảnh cáo, ánh mắt khinh bỉ, rất đả thương người.
Thư kí muốn nói nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, sắc mặt bình tĩnh, giọng nói mang theo nề nếp chức vụ thư kí: "Sở phu nhân, tổng tài đang mở buổi họp, cô xác thật là không thể đi vào, cô có thể ngồi ở bên ngoài chờ tổng tài."
Lý Mạn Ni vuốt sợi tóc, dễ dàng ngửi thấy trên người phảng phất nước hoa, cô đánh môi đỏ một chút.

Đó là người khác, không phải là cô.

Nếu chính cô đến văn phòng của chồng còn không thể vào, như vậy cô sao là phu nhân tổng tài tập đoàn Sở Thị, xem cô là như nào, xem cô là Hạ Nhược Tâm ngu ngốc kia sao?
Mà thư kí cứ như vậy mở to mắt nhìn Lý Mạn Ni từng bước đi tới, cũng không dám đi lên ngăn cản, trong thâm tâm cô không dám, thư kí lại ngồi xuống, cầm bút trong tay chọc tới chọc lui, dù sao cô cũng đã sớm cảnh cáo, chuyện này không liên quan đến cô.
"Luật..." Lý Mạn Ni đẩy cửa ra, giương lên một khuôn mặt tươi cười, kết quả vừa nhìn thấy bên trong, nháy mắt cô cảm giác mặt mình như bị bỏng lửa, loại bỏng lửa này xông thẳng lên đầu, ong một tiếng, giống như toàn bộ máu trên đầu rút hết.
"Xin lỗi" Cô vội vàng đóng cửa lại, mặt một lúc trắng bệch, một lúc lại hồng, sắc mặt biến hóa kì quái, thật đúng là không có mấy ai có thể làm được.
Mà bên trong mấy người bị quấy rầy đều đồng thời nhìn chằm chằm cửa chính rồi lại dời tầm mắt đặt trên người Sở Luật.
"Chúng ta tiếp tục họp." Sở Luật giống như không bị ảnh hưởng, sắc mặt bình tĩnh, thanh âm cũng trầm thấp, đem tầm mắt dọc từng hàng ghế, ý nghĩ không bị đánh gãy quá nửa phân.
Nửa giờ sau, cửa phòng họp rốt cục cũng mở ra, đầu tiên là các lãnh đạo công ty lớn đi ra, tiếp theo là Đỗ Tĩnh Đường, Đỗ Tĩnh Đường vừa vặn nghĩ tới, đổi hướng, xoay người dựa vào bàn thư kí.
"Phó tổng..." Thư kí cẩn thận hỏi Đỗ Tĩnh Đường, khóc không ra nước mắt, cô nhớ tới mình cũng làm sai: " Anh nói tôi có bị đuổi việc không? Anh cũng biết, tôi muốn trả tiền hồi môn cho cha mẹ." Nếu cô thất nghiệp, cô đến nơi nào tìm một công việc như vậy chỉ là ngồi nói chuyện phiếm, không phơi nắng, tiền lương lại cao, phúc lợi lại tốt đi.
"Yên tâm đi".


Đỗ Tĩnh Đường an ủi thư kí: " Nhà của cô tôi hiểu rõ, sẽ không trách cô, cho nên bát cơm sẽ ổn.

Tính tình anh họ có kì quái, yên tâm còn có tôi đây".

Anh đưa tay đấm ngực đảm bảo.
Thư kí nghe được Đỗ Tĩnh Đường nói, chính xác có thể nói là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tuy rằng nói, lời nói phó tổng không đại biểu cho tổng tài tóm lại chỉ cần anh nói giúp cô nói mấy câu lời hay ý đẹp.

Nếu tổng tài thật sự như tiếng sấm, cô còn có thể bị không đến mức không còn tro cốt.
Cửa văn phòng lại một lần nữa mở ra, Sở Luật một tay cầm áo khoác tây trang, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.

Thư kí không khỏi rùng mình, quá lạnh, thế lực quá cứng rắn, người đàn ông này, cô chịu không nổi cho nên cô từ trước đến nay đều không có ý nghĩ riêng với người này.

Bất quá lại nói tiếp, giống như phó tổng một chút, đây chính là bạch mã vương tử trong lòng nữ nhân.
"Tiếng của Phó tổng thật tốt".

Bí thư không khỏi tán thưởng Đỗ Tĩnh Đường.
"Giá trị trường tốt" Đỗ Tĩnh Đường nhoẻn miệng, cười lộ hàm răng.
Có giá thị trường có mao dùng, đồ vật dài quá của anh, chính là cái cong.
Lý Mạn Ni đứng lên, cô vừa thấy Sở Luật bước tới, chỉnh lại quần áo một chút, như không có việc gì giống như vừa rồi xấu hổ chưa bao giờ xuất hiện.

Cô vừa đến, không có mất mặt, cô cái gì cũng không có làm.
"Luật, anh xong rồi." Cô vẫn níu lấy cánh tay Sở Luật đầu dựa vào vai anh: "Em chỉ là đến đây xem anh, phải đi kiểm tra rồi, anh cùng em đi được không?"
"Được" Sở Luật cũng không đề cập đến chuyện vừa rồi, anh đem tay đặt trên tóc Lý Mạn Ni, trên người tỏa cô tỏa ra nước hoa thanh đạm, không biết vì sao ánh sáng trong mắt dần tối sầm lên.
***
Hạ Nhược Tâm mang theo con gái đến phòng hội họa.
Cô giáo cực kì thích Tiểu Vũ Điểm, còn chủ động dạy cho bé vẽ tranh.

Tiểu Vũ Điểm tuy rằng vẽ còn non nớt nhưng xác thực có thiên phú hội họa, càng làm cho cô giáo càng thêm thích.
Mỹ nhân nhỏ này là học sinh xưng hô với Tiểu Vũ Điểm, bọn họ thực thích Tiểu Vũ Điểm, ngày thường hoa quả kẹo linh tinh mỗi người đều sẽ mang đến một ít, chờ đến lúc Hạ Nhược Tâm trở về, bên trong bao quanh sẽ đường trang hoàng một đống thứ tốt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận