Tân Hôn Không Tình Yêu Thế Tội Vợ Trước FULL


"Nhận, nhận được gì cơ?" trong khoảng thời gian ngắn Hạ Nhược Tâm vẫn chưa thể phản ứng lại, đến khi cô đột nhiên chấn động cầm chiếc di động trên bàn, cẩn thận xem lại tin nhắn vừa rồi.
"Một vạn tiền kia là cô gửi sao?"
Nếu Có Trời Nắng: "Ừ, là tôi, không cần hiểu lầm đây là phúc lợi của công ty chúng tôi, chỉ cần cô bắt đầu vào công ty làm việc, đây đều là tiền thưởng bút cho cô."
Ồ, thực sự có công ty tốt như vậy sao? Hạ Nhược Tâm hiện tại có chút không thể tin được, lập tức liền trả một vạn hơn nữa cô còn chưa chính thức bắt đầu công tác, cái công ty này không đứng đắn như vậy có ngốc hay không.
Cô cảm thấy vẫn là nên đem tiền trả lại đi, vô công bất thụ lộc* không duyên không cớ nhận một vạn tiền cô cảm thấy cầm trong tay mình cũng nóng lên.
* Vô công bất thụ lộc: chưa làm việc gì mà tiền đã vô túi
Đời này cô không chiếm tiện nghi của người khác, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn đem tiền trả lại, tiền này cô không muốn nhận, nếu muốn muốn cũng là đức tính không thể nào an tâm
Trên bàn phím thong thả đánh lên.
Hạ Chưa: "Tôi trả lại tiền cho cô, chúng ta đây là lần đầu tiên hợp tác, nếu về sau tôi biểu hiện tốt cô hãy cho tôi, nếu không tốt tiền này cầm trong tay tôi thật cũng không có đạo đức đi."
Bà chủ cô ngớ ngẩn rồi sao, chỉ là cảm giác có chút tiền có thể lấy nhưng mà lại có chút lại không thể lấy, người tốt đều cho cô cơ hội này, cô lại đi chiếm tiện nghi tình yêu thương con người! Không được!
Bên kia nửa ngày chưa trả lời, cho đến khi Hạ Nhược Tâm cho rằng sẽ không trả lời nữa muốn tắt máy tính lúc này mới hình cái đầu mới sáng lên.
Nếu Có Trời Nắng: "Tóm lại là phải cho cô, cô có thể coi là tiền thưởng cuối năm."
Hạ Mộc: "Vậy đến cuối năm rồi lại phát tiền thưởng." nói xong, cô còn thêm một khuôn mặt tươi cười.
Bên kia cũng đáp lại một cái.
Hạ Mộc: "Tôi muốn off, sau này có tôi sẽ giao tác phẩm lần đầu tiên."
Nếu Có Trời Nắng: "Được, hẹn gặp lại"
Hạ Mộc: "Hẹn gặp lại"
Đánh xong ba chữ, Hạ Nhược Tâm đóng máy tính lại, xoa nhẹ cổ mình một chút, thật không biết những người đó mỗi ngày ngồi trước máy tính như thế nào, cô thì chịu rồi mới ngồi an tĩnh một hồi có cảm giác cổ mình đều muốn nhức mỏi.

Vặn vẹo cổ cho thoải mái cô mới đứng lên đi thẳng đến phòng bếp nấu ít đồ ăn chờ Cao Dật trở về, làm bác sĩ thật vất vả, hôm nay Cao Dật có một ca giải phẫu, buổi tối sợ là anh cũng không về được.
Cô đem đồ ăn chuẩn bị tốt để trong nồi nhiệt, thời điểm trờ về là có thể ăn, mà cô cũng không buồn ngủ liền lấy giá vẽ bắt đầu vẽ lên.
Lúc này đây cô muốn vẽ kì thật chính là nội dung một vẻ đẹp bầu trời rõ ràng
Chủ yếu muốn lấy chính là một câu chuyện một đôi nam nữ gặp lại sau khi xa cách, chuyện xưa có chút đồng thoại, đơn giản chính là một đôi nam nữ có mâu thuẫn rồi chia tay, đi khắp chân trời, gặp lại nhau đã là mấy năm sau thực sự mới hiểu được, không ai có thể thay thế được người trong lòng, tình cảm dứt bỏ cũng không được.
Cho nên Hạ Nhược Tâm mới muốn nói đây là đồng thoại*, nào có đôi người yêu nào ở chia cách lâu như vậy còn có thể nhớ đối phương, mọi người đều thấy thất vọng, bản thân cho rằng mình không thể quên được những chuyện đã qua nhưng cuối cùng mới biết bất tri bất giác mình đã quên quá nhiều, bao gồm cả những chuyện ban đầu.
Cô vẽ một bút họa, trước kia chỉ là tùy hứng, hiện tại đã chuyên nghiệp rất nhiều, đến tận khi bức họa sắp hoàn thành xong, cô ngẩng đầu liếc mắt cái treo trên tường đã điểm 12 giờ mà Cao Dật vẫn chưa trở về.
Lấy tay xoa nhẹ mắt một chút, đem kẹp vẽ cất, cô đứng lên xem Tiểu Vũ Điểm có không ngoan mà đá chăn đi không, kết quả bé con này thực ngoan ôm búp bê ngủ say sưa.
Lại xoa nhẹ mắt một chút, kì thật cô cũng rất mệt, cô vẫn luôn làm việc và nghỉ ngơi đều đặn, dậy sớm ngủ sớm, thời gian đều là cùng Tiểu Vũ Điểm, bất tri bất giác tới bây giờ đã không thể nào buồn ngủ nữa.
Bên ngoài cửa đột nhiên vang lên.
Anh đã về, cô vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Quả nhiên, một thân hình mệt mỏi Cao Dật đã về.
"Sao còn chưa đi ngủ?" Cao Dật đổi giày.

Đem đồ đặt trên sô pha, quần áo trên dưới có chút nhắn, đôi mắt phía dưới hiện lên một tầng xanh nhạt, tóc hỗn độn ở thái dương.
Hạ Nhược Tâm cầm quần áo dơ anh đặt trên sô pha chuẩn bị mang giặt sạch.
"Em để lại cơm cho anh, ở trong phòng bếp."
"Thật tốt." Cao Dật cười cười, anh đúng lúc đói cực kì, hôm nay nguyên một ăn còn chưa ăn cơm, tiếp nhận những ca phẫu thuật lớn nhỏ, mệt đến nỗi không nâng nổi ngón tay, được rồi, anh từ trên sô pha đứng lên xoa nhẹ ấn đường, trước tắm rửa một cái rồi quay lại ăn cơm, bằng không anh sợ mình như vậy tắm cũng tẩy không được.
Chờ đến lúc anh ra, Hạ Nhược Tâm đã đem đồ ăn bày lên bàn, thực có thẩm mĩ, thanh đạm ăn nhiều cũng sẽ không đau dạ dày.

"Anh rất đói bụng." Nói xong liền ăn luôn, một chén cơm xuống bụng cảm giác cả người đều thoải mái.
"Làm sao vậy, em hôm nay tâm tình rất tốt?" Cao Dật cũng phát hiện hôm nay Hạ Nhược Tâm hơi lạ thường, hơi hơi giương khóe môi lên, ngoài có ý cười hình cung ở ngoài còn có niềm vui sướng từ tâm, thế cho nên cả người cô đều rạng rỡ lạ thường.
"Em tìm được một công việc tốt." Cô chờ không được muốn tìm người chia sẻ, cô nói, Cao Dật nghe, đương nhiên cũng cảm thấy đưa cô đi học vẽ tranh là đúng rồi.
Cô yêu cầu công việc, yêu cầu không gian, cũng là yêu cầu từ trước đến nay đều không có người nào đã cho cô tự tin, mà Hạ Nhược Tâm hiển nhiên thực thích công việc của mình, cô nói lên chỉ đến thế là cùng, cái công ty kia cho cô một vạn tiền,nói là lúc mỗi nhân viên đi vào công ty đều sẽ cấp phúc lợi, trong lòng Cao Dật có loại cảm giác kì quái, loại công ty nào lại cấp trước cho công nhân phúc lợi, cái gọi là công ty đều kiếm tiền vì mục đích lợi nhuận, sẽ cho nhân viên phúc lợi như vậy, lại nói tiếp có chút không có khả năng, trừ phi chủ của Hạ Nhược Tâm đầu óc bị choáng đi.
Bất quá những việc này anh nghe xong lúc sau vẫn chưa nghĩ nhiều, cũng có khả năng bởi vì quá mệt mỏi cho nên anh mất đi một ít tính phán đoán, thế cho nên buổi sáng hôm sau tỉnh lại, anh có cảm giác mình đã quên một chuyện nào đó, nghĩ mà không ra, lại không có nghĩ sẽ truy cứu, cùng Tiểu Vũ Điểm chơi, ngồi cùng đôi mẹ con này nói chuyện, lại chạy vội đến bệnh viện, đem chuyện này quên sạch bóng.
Vài ngày sau, Hạ Nhược Tâm đã hoàn thành trang nhất bản vẽ, cô sửa lại vài chỗ cuối cùng vẫn là quyết định dùng tranh minh họa này, nữ nhân nửa bên rơi lệ, nửa bên mỉm cười, thời điểm rơi lệ cũng là ánh mắt hạnh phúc, là cảm động, là vui sướng, chính là khi cười rồi lại là một loại cảm giác khác, thương cảm, bi thương, còn có nỗi đau do thương tích.
Cô tưởng tượng người đó như thế.
Ai hay biết, thời điểm khóc, có phải hay không đều là thống khổ, mà thời điểm cười lại không phải là chảy nước mắt?
*đồng thoại: Truyện trẻ em, trong đó các vật được nhân cách hoá.
____
Đã đem bức vẽ gửi đi rồi, cô ngồi trước điện thoại có chút nôn nóng, trông chờ không biết tác phẩm đầu tiên này như thế nào, có khả năng lọt vào mắt người kia không, sau đó không lâu trên máy tính mặt chim cánh cụt sáng lên, cũng nhắn tin đến.
Nếu Có Trời Nắng: "Bức vẽ thật tốt, chúng tôi rất vừa lòng, tiền sẽ chuyển qua account trên, hãy chú ý chút."
Hạ Mộc: "Cảm ơn, bà chủ"
Mà bên kia nửa ngày chưa nhắn lại, Hạ Nhược Tâm cũng không nghĩ nhiều đóng máy tính lại, lại tiếp tục chuẩn bị đi đến phòng học vẽ tranh, lúc này di động lại "ting" một tiếng.

Từ túi lấy điện thoại di động từ bên trong ra, tin nhắn trên chính là tiền vẽ bức tranh kia hai trăm tiền, nói cho cùng thì giao một bức trả một bức, bên kia cũng thực đáng tin, chưa tới vài phút liền nhận được tiền bút.
Mà hai trăm đồng tiền này tuy rằng không thể sánh với một vạn tiền kia, nhưng mà đây dù sao cũng là cô nên được, trong lòng cũng có thể an tâm.


Đây là lần đầu kiếm tiền, muốn tổ chức tiệc chúc mừng trong nhà, với lấy ví tiền, cô ra cửa dự định đến siêu thị mua chút đồ ăn.

Mà cô cũng không biết ngay khi cô đóng máy tính đồng thời một người đàn ông dựa lưng mình vào ghế, anh xoa nhẹ ấn đường, người đầy ủ rũ.
Cầm lấy di động, ấn vài cái, cũng không biết phát hiện cái gì, khóe môi vẫn luôn ảm đạm, cuối cùng giương lên độ cung rất nhỏ.
Thời điểm Đỗ Tĩnh Đường đi vào nhìn thấy bộ dáng bức cười của Sở Luật, anh không khỏi cảm thấy da đầu tê rần rần, lại sờ soạng cánh tay một chút, trên cánh tay thế mà lại nổi một tầng da gà, kia không phải sẽ bị thần kinh thác loạn đi còn cười, lúc này còn có thể cười nhất định là nghĩ tới phương pháp tra tấn người rồi, đây chính là nước mắt cá sấu, người xấu mỉm cười, đây không phải sự thật, nếu đây là sự thật thì anh định sẵn là chết rồi.
Anh cẩn thận đi vào, giống như trên mặt đất đặt trái bom hẹn giờ vậy.
"À thì cái kia, anh họ..." Anh cẩn thận chào hỏi.
Sở Luật mở hai mắt, một đôi mắt đen vô tình lại mở to ra, khéo khóe môi, nháy mắt độ cung rơi xuống.

Lúc này trên trán Đỗ Tĩnh Đường rịn một tầng mồ hôi, đấy xem đi, đây mới là bình thường.
"Có việc gì?" Sở Luật ngồi ngay ngắn, thanh đạm hỏi.
Đây cũng mới là bình thường.
Đến đây Đỗ Tĩnh Đường mới buông lá gan, đặt tay chống lên bàn: "Thì là, anh họ, em đến xin anh nghỉ mấy ngày."
"Đi hẹn hò?" Sở Luật khoanh tay trước ngực, bộ dáng lãnh đạm này làm người ta áp bức vài phần, còn anh ư, Đỗ Tĩnh Đường chính là Đỗ Tĩnh Đường, bọn họ cùng nhau lớn lên, với sự chống cự nhỏ bé này, anh vẫn có thể miễn dịch được.
Đỗ Tĩnh Đường cười xấu hổ: "Anh họ, em đi trước nha, có việc cũng đừng gọi cho em, anh cũng biết đó, mẹ em vội muốn ôm cháu lắm rồi em phải nỗ lực, sớm chút em cho mẹ sinh cháu, tránh cho em gia đình cản phía sau".

Anh vội vã phải đi, cũng không hiểu sao lại nói ra mấy lời này.
"Ôm cháu?" Sở Luật cười lạnh: "Đỗ Tĩnh Đường đầu óc em không bị kẹp cửa đi, em có thể sinh hay là Đông Phương Kính có thể?"
Đỗ Tĩnh Đường xấu hổ bụm mặt, có thể đừng nói trắng ra vậy được không?
Sở Luật kéo ra một bên ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một cây, đến bên ban công, Đỗ Tĩnh Đường đáng thương che mặt mình, không dám gặp ai.

Mà anh cũng không phát hiện Sở Luật quá trầm tư, cuộc sống anh hiện tại so với con rối cũng không khác biệt lắm, không có hỉ nộ, cũng không có cảm tình, như là vừa rồi anh cười, cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, kì thật không có tí gợn sóng.
Anh một ngụm rồi một ngụm phun khói, cũng không biết vì cái gì, không gian cùng khuôn mặt mông lung, nhìn không rõ.
Lý Mạn Ni lại một lần nữa đứng trước khoa hàng cũ, cắn môi, trong lòng sợ hãi, cô không ngừng tự hỏi chính mình sao lại có thể bức chính mình đến nông nỗi như vậy, lại để cho một người đàn ông xấu xí uy hiếp, hơn nữa thậm chí còn không dám phản kháng.
"Không có tiền mang đến?" Mễ Đông Phong nheo hai mắt lại, đôi mắt háo sắc nhìn từ trên xuống dưới trên người Mạn Ni, hận không thể đem Lý Mạn Ni lột sạch mới thôi, người phụ nữ của Sở Luật thật là tốt, chỉ cần tượng tưởng đến Sở Luật bị hắn cho mang mũ xanh, hắn thật kích động không thể kiềm chế được hận không thể cho toàn thế giới biết, người phụ nữ của Sở Luật đã bị hắn chơi qua.
"Ha ha.." Đột nhiên hắn như phát điên cười châm biếng, vừa lúc nổi một trận gió lớn, trong nháy mắt giống như quỷ khóc sói gào, làm người khác nhịn không được cảm giác rùng rợn đến lông tóc dựng đứng, xương nhũn cũng ra.
Lý Mạn Ni gần như bị cơn gió lúc này thổi ngã trái ngã phải, tóc tai lất phất, cũng phải lui về sau vài bước sợ làm người đàn ông này nổi điên sẽ muốn mạng cô.
"Cô lui cái gì?" Mễ Đông Phong quay sang bên nhổ cục đàm, Lý Mạn Ni xoay người ghé vào một bên nôn khan.
"Ngại tôi ghê tởm." Mễ Đông Phong cười lạnh: "Tôi mà ghê tởm, cô cũng không phải là chưa ngủ cùng tôi bây giờ còn thể hiện thanh thuần cái gì?"
Lý Mạn Ni khó chịu khóe mắt tràn nước mắt, eo thon mông cong làm Mễ Đông Phong trong lòng lại dâng lên ý xúc động muốn trả thù, nhớ đến mục đích của mình liền nhịn xuống, phải để lại đứa con trong bụng cô ta, không thể phát tiết ở chỗ này.
"Tiền đâu, không mang đến?" Mễ Đông Phong vươn tay hướng Lý Mạn Ni, tiền người phụ nữ của Sở Luật xác thực làm cho hắn có dâng trào một loại cảm thỏa mãn không thể miêu tả, hắn thừa nhận chính mình biến thái nhưng đây chính là bị Sở Luật bức.
Hai mắt tanh hồng, như ác quỷ thủ đoạn ngoan độc làm Lý Mạn Ni cả kinh, mồ hôi lạnh trên trán lấm tấm, cô run rẩy mở túi lấy ra một chồng tiền.

Tiền còn chưa lấy ra một bàn tay dơ ra bắt được chồng tiền giá trị lớn.
"Sao lại ít như vậy?" Mễ Đông Phong xoa chỗ tiền không quá nhiều trên tay, mới có mấy ngàn tiền, có cái rắm dùng, có thể mua nhà ở, vẫn có thể mua xe, vẫn đủ hắn tìm đàn bà chơi ư?
"Tôi chỉ có nhiêu đây, trên người tôi có thẻ tín dụng không thể dùng".

Lý Mạn Ni cắn răng nói.
"Chỉ có ít như vậy, khinh tôi ngu sao, đồ đê tiện." Mễ Đồng Phong tức giận, Lý Mạn Ni không dám mở mắt, hắn cũng chỉ dơ tay sờ qua toàn thân cô, chỉ cần nhớ tới lần đó cô lại một trận buồn nôn.
____.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận