Tiểu Vũ Điểm cúi xuống nhặt lá cây, sau đó ôm lên tung trải dài mặt đất.
"Con yêu, nói cho mẹ con đang làm gì đấy?" Hạ Nhược Tâm cúi xuống, cùng Tiểu Vũ Điểm nhặt từng phiến lá.
Tiểu Vũ Điểm vân vê những phiến lá, nâng khuôn mặt nhỏ tươi cười:
"Mẹ, cây là mẹ của lá, nếu bọn chúng rời đi mẹ nhất định sẽ rất khổ sở, cho nên Tiểu Vũ Điểm sẽ cho chúng nónđi gặp mẹ.
"
Hạ Nhược Tâm vuốt đỉnh đầu nhỏ của con, nói: "Vậy mẹ cùng Tiểu Vũ Điểm giúp đỡ những lá con về nhà được không?"
"Vâng ạ!" Tiểu Vũ Điểm gật đầu nhỏ, sau đó cùng mẹ ôm lá cây hướng cây cổ thụ phóng lên, tận đên khi bé mệt mỏi, mới dụi đôi mắt được mẹ bế về nhà.
"Mẹ! " Tiểu Vũ Điểm lại dụi mắt.
"Ừm, mẹ đây.
" Hạ Nhược Tâm đáp, một bàn tay vẫn không có nhiều sức lực, nhưng chỉ cần tay còn lại cô hoàn toàn có thể bế con, đứa nhỏ cùng từ tay phải của cô mà lớn lên.
"Tiểu Vũ Điểm sẽ không rời mẹ đi đúng không?" Bé cắn tay, đáng thương sụt sịt mũi.
Hạ Nhược Tâm ngừng lại, chạm nhẹ tay vào đầu nhỏ của con; "Tiểu Vũ Điểm đương nhiên sẽ rời mẹ đi rồi, nhưng đó chính là chuyện rất rất lâu về sau nha, về sau Tiểu Vũ Điểm sẽ tìm được một người tốt, bạn ấy sẽ cùng nhau chơi với Tiểu Vũ Điểm, sẽ cùng nhau đi với Tiểu Vũ Điểm, cũng sẽ cười cùng Tiểu Vũ Điểm.
"
"Sẽ giống như mẹ sao?" Tiểu Vũ Điểm hiển nhiên cũng không hiểu bạn cả đời, bé cảm giác người này hẳn là mẹ đi, bời chỉ có mẹ mới làm những việc này.
"Ừm, sẽ giống như mẹ!" Hạ Nhược Tâm nói theo con, nhưng cô cũng không biết mưa nhỏ* của cô về sau sẽ gặp người như thế nào, đành vậy như cô nói, đó sẽ là chuyện thật lâu thật lâu về sau, ít nhất cũng là thời gian của hai mươi năm nữa.
*Mưa nhỏ = Tiểu Vũ Điểm
Cô tin tưởng con gái về sau sẽ tìm được một người đàn ông tốt, sẽ không hại con, sẽ không bắt nạt con, cũng sẽ yêu thương con, mặc kệ như thế nào cô có thể vì con mà làm hết mọi thứ của một người mẹ.
Tiểu Vũ Điểm chỉ cần một mẹ thôi, bé cúi đầu, không cần một người mẹ khác.
Hạ Nhược Tâm cười, thế giới trẻ con luôn đơn giản,chỉ là thời điểm khi còn bé như thế nào cô cũng đã quên rồi.
"Nhược Tâm!" Phía sau truyền đến một giọng nói.
Hạ Nhược Tâm dừng bước chân, giấu mặt con trong lồng ngực, luôn gặp được người không muốn gặp, nhìn thấy không thể bằng lòng với quá khứ.
Có lẽ, cô hẳn nên đổi nơi ở, đổi một thành phố khác, có thể không gặp sẽ tốt.
"Nhược Tâm, là con sao?" Giọng nói càng gần, mà người chính là!
"Nhược Tâm, con là Nhược Tâm, mẹ là mẹ con đây!" Thẩm Ý Quân vội vàng chạy tới, bà cho rằng mình nhìn lầm người rồi, nhưng không, đây là con gái bà, chính là Nhược Tâm của bà.
Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nghiêng người về phía Thẩm Ý Quân trên mặt có hồi tưởng còn có hối hận.
Thật sự, cô không cần.
Không cần biểu hiện đau thương như vậy của người mẹ, thật sự nực cười.
"Nhược Tâm!.
" Thẩm Ý Quân lại gọi tên Hạ Nhược Tâm, muốn chạm vào người trước mặt, đây là thật không, hay bà vẫn nằm mơ, bà đang gặp ảo giác?
"Chào Hạ phu nhân.
" Hạ Nhược Tâm chỉ đáp lại bốn chữ, Hạ phu nhân, không phải mẹ, cũng không phải dì, chỉ một câu Hạ phu nhân.
"Nhược Tâm, con vẫn trách mẹ sao?" Thẩm Ý Quân cười thảm: "Mẹ biết mấy năm nay mẹ có lỗi với con, nhưng mẹ sợ, Nhược Tâm, con có thể lí giải không, con rõ ràng hơn ai hết một thân một mình mang theo một đứa bé, cuộc sống có bao nhiêu khổ sở, một ngày cơm ba bữa đều ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mẹ không muốn trở lại những ngày tháng như vậy.
" Bà muốn có tất cả, bà muốn một ngày đủ cơm ba bữa, được nếm sơn hào hải vị, trang sức trâu báu, vốn dĩ bà không dám nghĩ đến, cho nên khi có được, bà tham, lại tham càng nhiều, mà khi có được lại sỡ hãi mất đi, càng sợ mất đi bà càng muốn có được.
Thế cho nên những việc bà làm mấy năm nay, ba không muốn tin tưởng, không muốn hồi tưởng, cho đến khi Hạ Dĩ Hiên chết, bà thấy có lỗi với Hạ Minh Chính, bởi vì Hạ Minh Chính mất đi đứa con gái, bà muốn chuộc tội, bà cũng muốn chuộc tuộc với đứa con gái này, mặc kệ có ích kỉ hay không, như vậy bà mới tự mình cứu rỗi.
Hạ Nhược Tâm ôm càng chặt con hơn, đôi mắt to tròn của Tiểu Vũ Điểm không nháy mắt nhìn chằm chằm Thẩm Ý Quân, khuôn mặt nhỏ giống y như Hạ Nhược Tâm.
Thẩm Ý Quân trong lòng không khỏi chấn động, không thể đối mặt với mẹ con hai người.
Khổ, thực sự khổ, bà còn là người mẹ nữa hay không, trong lòng bà rõ ràng dù lấy cớ gì đi nữa thì bà vẫn ích kỉ thôi.
Nhưng có người lại đau khổ, không từ bỏ ước nguyện ban đầu, giống như Hạ Nhược Tâm, giông như Thẩm Ý Quân chính bà đã từ bỏ con gái của mình.
"Tên bé là gì?" Thẩm Ý Quân hỏi Tiểu Vũ Điểm, nước mắt rớt xuống, bà tựa như không có chỗ dung thân!
"Dì, con tên là Tiểu Vũ Điểm.
" Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn nói, bé kêu Thẩm Ý Quân là dì, không kêu là bà, nếu gọi là bà, trong lòng Thẩm Ý Quân còn dễ chịu một ít, nhưng âm thanh dì đó khiến bà càng thêm khó chịu.
"Nhược Tâm, mẹ có thể bế một cái không?" Thẩm Ý Quân run rẩy vươn tay, đây là cháu ngoại của bà, khuôn mặt giống hệt Hạ Nhược Tâm lúc nhỏ, năm đó Tâm Tâm cũng lớn như thế, vậy mà thời gian đó, bà lại quên, quên mất đây mới là con gái ruột của bà.
Tiểu Vũ Điểm xoay khuôn mặt nhỏ, kéo quần áo mẹ: "Mẹ, không bế.
"
"Ừm, không bế.
" Hạ Nhược Tâm an ủi con gái, khả năng Tiểu Vũ Điểm đã có cảm giác chính là mẹ không thích người trước mặt, cho nên mẹ không thích bé cũng không thích.
Thẩm Ý Quân cứng đờ thu hồi tay, bà biết rõ, bà nói cái gì cũng không được, nói cái gì cũng chỉ là lấy cớ, tìm lí do.
Một người cả đời có mấy cái hơn hai mười năm, lại có mấy cái từ nhỏ đến lớn hai mười năm.
"Tâm Tâm, mẹ bây giờ có thể giúp gì được con?".