"Còn có thể làm sao bây giờ, dọn đi!"
Ba Lý vươn tay muốn ném mẹ Lý một cái tát, mặt mũi ông vì mẹ con này mà mất hết.
Ông không ngốc, bây giờ bọn họ căn bản đã rớt vào hố mà Sở Luật đã chuẩn bị xong xuôi, khó trách Sở Luật một chút cũng không vội, đây hẳn là chờ bọn họ tự rời đi.
Tàn nhẫn, thật đúng là tàn nhẫn.
Toàn thân ông rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, đây mới thực sự tin thương trường truyền miệng Sở Luật người này tuyệt đối không thể đắc tội, nếu không hậu quả không phải người bình thường có thể thừa nhận.
Nếu đắc tội với những người khác còn có thể nói được, nhưng đắc tội với Sở Luật, anh liền xương cốt đều muốn đập vụn, không từ thủ đoạn cũng như bất kể hậu quả gì.
"Chúng ta phải đi thật sao?" Mẹ Lý kéo hành lí, thật sự là không muốn rời đi, nếu rời đi bọn họ ở nơi nào, nơi này có bảo mẫu chăm sóc, đồ ăn mỗi ngày ăn không hết có thể đổ đi, nhà bọn họ hiện tại phòng ở cũng không còn.
"Không đi, bà muốn ảnh chụp bà bay đầy trời sao?" Ba Lý khinh bỉ mẹ Lý: "Một thân da thịt còn muốn mang ra cho người khác thưởng thức, tuổi đã lớn như vậy cũng có thể để cho người lớn như vậy xem."
Mẹ Lý vừa nghe chuyện ảnh chụp, miệng không nói nữa, không dám nhiều lời nói nửa câu.
Trong đêm toàn bộ nhà họ Lý dọn ra khỏi căn biệt thự nhỏ của Sở Luật.
Đầu tiên bọn họ thuê một căn phòng ở để ứng phó qua ngày.
Trong tay bọn họ tiền cũng không thật sự nhiều, số tiền còn là trước đây rút ra không ai biết đến, nói cách khác cả gia đình hít khí trời để sống, trước kia có Sở Luật bọn họ ăn ở không cần bỏ tiền.
Bây giờ cái gì cũng đến tay, riêng thuê phòng ở đã hao một số tiền huống chi cả gia đình còn phải ăn phải uống.
Lý Mạn Ni cho tới nay cuộc sống tiểu thư nhà giàu, lúc kết hôn với Sở Luật sống không có một ngày nào khổ sở, từ trước đến nay muốn cái gì sẽ có cái đó.
Đi vào trong nhà mới thuê, cả nhà đều không hài lòng, phòng tắm nhỏ, phòng ngủ cũng nhỏ, tường bong tróc, còn có mùi lạ, vì bọn họ hiện tại tiền không nhiều cũng chỉ có thể thuê phòng ở như vậy, đêm nay cả gia đình không ngủ, ông mắng bà, bà trách con, oán giận lẫn nhau, mà người cuối cùng trách hận đều trên người Lý Mạn Ni.
Lý Mạn Ni chịu đựng trách cứ của bố mẹ, ngây ngốc nhìn ra cửa sổ, trước sau vẫn không tin mình đã rơi xuống vũng bùn này.
Không, sẽ không đâu, cô không tin, đứa nhỏ này có một nửa cơ hội là của Sở Luật, chỉ vì Sở Luật muốn cùng cô ly hôn cho nên mới bày ra cục diện như vậy, giống như trước kia đối với Hạ Nhược Tâm, anh ta muốn hủy diệt cô giống Hạ Nhược Tâm, muốn cho cô thân bại danh liệt, muốn cô phải tha hương, anh chính là vì muốn cùng tiện nhân kia nối lại tình xưa.
Đúng vậy, chỉ có thể là như vậy.
Cô đứng lên lấy ra trong ngăn tủ một đống đồ, đồ trang điểm, lọ dưỡng, cô bắt đầu bôi lên mặt với chiếc gương không quá sáng.
Cho đến khi đã có sắc thái che giấu khuôn mặt tiều tụy của cô, nhưng không ngăn được hai mắt tích tụ giảo hoạt.
"Cốc cốc" Cô gõ cửa, cô biết hôm nay Sở Luật sẽ ở đây, hôm nay là thứ Bảy, không có gì thay đổi hai ngày cuối tuần Sở Luật tất sẽ về nhà bố mẹ.
"Ai vậy?" Tống Uyển từ trong bếp đi ra, cửa vừa mở thấy người bên ngoài bà liền thuận tay muốn đóng cửa lại.
"Mẹ!" Lý Mạn Ni gọi một tiếng, yết hầu nghẹn lại.
"Tôi không phải mẹ cô!" Tống Uyển lạnh lùng nói một câu muốn đóng cửa, nhưng Lý Mạn Ni đã chen vào, Tống Uyển hận không thể kẹp chết người này, vì đây vẫn là một thai phụ.
Lý Mạn Ni không mời mà đến làm không khí bên trong trầm xuống cực điểm.
"Khụ, chị dâu, lại đây ngồi đi."
Đỗ Tĩnh Đường vội dịch mông sang một bên, sao anh lại cảm giác kì lạ giống như cô không quá thích chị dâu, mà rất nhiều chuyện hiển nhiên anh vẫn không biết.
"Cảm ơn." Lý Mạn Ni ngồi xuống, mông đặt lên sô pha thật thoải mái, giống như ngồi không được, đứng không được, chờ không được.
Lúc này bên trong phòng khách không ai nói chuyện.
"Để em gọi anh xuống dưới." Đỗ Tĩnh Đường vội vàng lên lầu gọi Sở Luật, anh sờ cánh tay, không khí thật quái dị, cảm giác lạ thường, còn có người cũng kì lạ.
"Anh ơi!" Anh gõ cửa: "Vợ của anh đến đó."
Một tiếng mở cửa, Sở Luật đi ra, bỗng nhiên Đỗ Tĩnh Đường rùng mình.
Sẽ không có việc gì xảy ra chứ, chẳng lẽ so với anh tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.
"Anh, chờ em với!" Anh vội vàng đi theo, anh không phải muốn xem náo nhiệt, chỉ là cảm thấy Sở Luật không được tốt, anh sợ anh họ trong lòng luẩn quẩn sẽ làm ra chuyện gì anh còn có thể khuyên can được.
Chị dâu hiện tại bụng bầu, không ai ngăn được anh họ, anh dù gì cũng là chính nhân quân tử, có thể ra tay cứu giúp.
"Cô đến đây làm gì?" Sở Luật xuống lầu, tay đặt trong túi áo nắm chặt tiền, không ai biết ngón tay anh nắm chặt rốt cuộc đau bao nhiêu, bằng không anh thật sự không dám đảm bảo anh sẽ không đánh người.
Lý Mạn Ni nhìn lên, muốn kéo ra một nụ cười, kết quả so với khóc còn khó coi hơn.
"Em muốn nói chuyện với anh một chút."
"Không có gì phải nói." Sở Luật trực tiếp cự tuyệt, một chút cơ hội cũng sẽ không cho cô.
"Sở Luật!" Lý Mạn Ni bỗng nhiên gọi tên Sở Luật, lần này cô cười thật sự, vì bốn năm thời gian của chính mình, vì cô đã đặt tất cả trên người anh.
"Có phải anh cảm thấy một Hạ Nhược Tâm còn chưa đủ, cho nên còn muốn làm ra một Hạ Nhược Tâm nữa?"
Gáy Đỗ Tĩnh Đường toát ra mồ hôi lạnh, trời ơi, thật là cái hay thì không nói còn nói ra cái dở nữa, tên của cô gái kia không thể nói ra như thế, không thể nói ra trước mặt Sở Luật, đây không phải là muốn tìm cái chết sao?
Sở Luật lấy túi tiền trong tay, đi thẳng đến chỗ Lý Mạn Ni, từ trên cao nhìn xuống hỏi cô: "Cô nói, sao cô có thể so sánh với cô ấy, mặc kệ cô ấy như thế nào, ít nhất cũng không cho tôi con của người khác, cắm sừng lên đầu tôi!"
Đột nhiên anh đi đến, theo bản năng Lý Mạn Ni cảm giác chưa từng có một loại nguy hiểm như thế này, cô rụt thân thể, sau đó nhìn ánh sáng ngăn trở trước mặt cô của Sở Luật, phát hiện trong mắt Sở Luật hận ý cực hạn, ngực bị chặn lại, mạch trên ngực cứ như vậy bị chặt đứt..