Đỗ Tĩnh Đường uất nghẹn mím chặt môi, cầm đũa oán hận ăn cơm, những đồ ăn này giá không hề rẻ, cái gì đắt tiền thì anh mua, dù sao cũng là ghi nợ trên đầu anh họ, tìm anh ấy chi trả là được.
"Sở tiên sinh! ! "
Lúc này một giọng nói nũng nịu truyền đến.
"Khụ! " Đỗ Tĩnh Đường vỗ ngực, suýt chút nữa đã sặc phun cơm ra từ mũi, anh vội vàng che kín miệng, gục ở tường không ngừng ho khan, đây thật là tê mỏi.
Khi nào tốt thì không tới, lại cứ đến lúc người ta đang ăn cơm, anh đây có muốn mời người ăn cơm đâu, mời hay không mời, mà hiển nhiên anh cũng không biết anh còn chưa mở miệng mời, người ta đã không mời tự vào, gọi một câu "Sở tiên sinh" hàm chứa đầy thâm ý, làm trên người Đỗ Tĩnh Đường nổi một tầng da gà.
Anh họ anh đã nói rất rõ ràng là lúc trước nhận nhầm người, nếu không phải nhận nhầm người cô gái này hẳn đã chết một ngàn lần, một vạn lần, đã không còn ở đây nói chuyện.
Thế nào cô gái này lại chính là nghe không hiểu tiếng người à, mỗi ngày tới một lần lại bị mắng một lần, sao lại giống như đánh chết con gián, đánh không đi, mắng không đi, sống chết cũng không từ bỏ ý định.
Thật vất vả mới hết ho khan, anh cầm cốc nước lên uống, một đôi mắt gắt gao nhìn trừng trừng người phụ nữ không mời mà đến.
"Lý tiểu thư, phiền cô đi ra ngoài được không? Đây là phòng bệnh cá nhân, không phải sân nhà cô, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
"
Sắc mặt Lý Dương Dương cứng đờ, nhưng da mặt dày không nghĩ sẽ rời đi, cô muốn lấy thân báo đáp ân cứu mạng này, đây lại không cho cô đến gần, cô hiến thân thế nào được.
Sở Luật đột nhiên ném chiếc đũa xuống, bỗng Đỗ Tĩnh Đường cảm giác da đầu tê dại, thật muốn một chân đá người phụ nữ này ra ngoài, mệt mỏi, còn nhìn không hiểu sắc mặt người khác, nếu Sở Luật lên cơn thần kinh, trước tiên người chịu khổ chính là anh.
"Cút!" Lại một chữ này, Lý Dương Dương dù da mặt có dày, hiện tại cũng chỉ có thể quay người chạy như nhìn thấy quỷ.
Đúng lúc không chú ý lại đụng vào người đang đến.
"Cô không có mắt à?" Cô bất ngờ bị đâm té ngã trên mặt đất, vốn dĩ đang tức giận trong lòng lập tức chửi ầm lên.
Hạ Nhược Tâm xoa xoa cánh tay, cánh tay trái hơi đau, trong lòng cô buồn bực, sao người khác đụng phải cô mà làm như cô gây sự, cô đi cẩn thận, đây là ức hiếp người quá đáng sao.
Quên đi, cô đứng thẳng người, chỉnh lại quần áo trên người, vừa lúc hôm nay phòng làm việc không có việc gì, lúc này giờ ăn cơm, cô mang một ít đồ ăn cho Cao Dật.
"Cô không có mắt sao? Đụng vào người ta không biết nói xin lỗi?" Cô gái này còn không buông tha người ta, đây rõ ràng chính là bị chọc tức ở đâu lại đem đổ lên trên đầu người khác.
Phù, Hạ Nhược Tâm cầm hộp cơm trong tay, may quá, không bị đổ.
Cô ngẩng mặt lên cười với cô gái đang xù lông trước mặt, giống như cô gái này tính khí trẻ con đang tự đánh vào đầu mình.
"Thật xin lỗi.
" Cô cũng không cảm thấy ba chữ này khó nói ra, cô ấy muốn thì cô sẽ cho.
"Cô! " Cô gái tức giận dậm chân, chỉ thiếu không đá được gót giày rơi xuống, hơn nữa chân đập xuống không nhẹ lập tức cơn đau truyền đến, cô khập khiễng rời đi, cảm giác hình như chân đập vào cục đá.
"Mặt thì hiền mà tính tình của người đàn bà này thật đanh đá! " Đột nhiên giọng nói làm Hạ Nhược Tâm hoảng sợ.
Cô xoay người, vừa lúc đối phương nở một nụ cười thân thiện.
Đỗ Tĩnh Đường ngoài ý muốn xoa đôi mắt một cái, đây là thật sự, không phải giả?
"Đỗ tiên sinh, chào anh.
" Hạ Nhược Tâm cười với Đỗ Tĩnh Đường: "Còn có, lúc trước cảm ơn anh.
" Một câu này đã đến muộn bốn năm, nếu như không phải có Đỗ Tĩnh Đường tốt bụng cõ lẽ cô cũng không sống đến bây giờ.
"Ôi!.
" Đỗ Tĩnh Đường ngượng ngùng gãi đầu: "Đừng nói như vậy, là việc phải làm, trước kia việc anh họ em làm thật quá đáng.
" Anh kì thật cũng không biết phải nói gì nên mới lập tức bán đứng anh họ Sở Luật.
"Trong nhà có người bệnh sao?" Vừa rồi Đỗ Tĩnh Đường phát hiện trong tay Hạ Nhươkc Tâm cầm hộp cơm, chẳng lẽ cô cũng có người quen ở bên trong bệnh viện?
Hạ Nhược Tâm còn chưa nói gì đã nghe được có người gọi tên cô.
"Nhược Tâm, sao em lại đến đây?"
Cao Dật vừa vặn đi ngang qua thì thấy Hạ Nhược Tâm đứng ở hàng lang bệnh viện
"Cao Dật!"
Hạ Nhược Tâm vừa thấy anh vội vàng đi đến, cô lắc lắc hộp cơm trong tay trước mặt anh, cười nói: "Em làm một ít đồ ăn đưa đến cho anh, có người yêu nhất món cá kho, lúc mua vẫn còn sống, thịt tươi ngon.
"
"Thật vậy sao?" Cao Dật vội vàng ôm hộp cơm, vừa nhắc đến là cảm thấy bụng mình thật đói.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.
" Cao Dật kéo tay Hạ Nhược Tâm, phát hiện tay cô hơi lạnh, đặc biệt là tay trái, anh không khỏi nhíu mày, giọng nói không vui: "Đã nói bây giờ cánh tay trái của em không được bị lạnh, sao lại không nghe lời?"
"Không sao.
" Hạ Nhược Tâm lắc bả vai trái: "Chỉ là đột nhiên có một ít sức lực, em không thích ứng được, không ý thức nên dùng một chút, cũng không dùng quá nhiều sức.
" Cô nâng tay trái lên, ngón tay cũng nắm một chút, bốn năm đều không có lực, đột nhiên lại có phản ứng, nói thật cô không hưng phấn là giả.
"Đừng đắc ý vênh váo.
"
Cao Dật nghiêm mặt giáo huấn cô.
"Biết rồi.
" Hạ Nhược Tâm đương nhiên cũng biết ngừng lại, cô cùng Cao Dật trò chuyện không để ý đến ai, bầu không khí giữa hai người kẻ thứ ba cũng không có cách chen chân đi vào.
Đỗ Tĩnh Đường không ngừng mở to hai mắt nhìn.
Này, bác sĩ Cao kia, còn có chị dâu trước của trước của anh, quan hệ của bọn họ là gì vậy?
Mà hiện tại không phải quá rõ sao, bọn họ đang tình tứ nói chuyện, hai vợ chồng, và, còn có bé đáng yêu xinh đẹp kia, là con gái của Cao bác sĩ, xâu chuỗi những chuyện này lại với nhau sao anh cứ cảm giác chỗ nào kì quái, thật là không nghĩ ra được.
"Chúng ta đi thôi.
" Cao Dật đi qua Hạ Nhược Tâm cầm hộp cơm trong tay, anh thật sự rất đói bụng, hiện tại muốn ăn cơm, hơn nữa ở đây còn có một người đàn ông phiền phức kia, ở đây ăn vạ không chịu đi, có chủ ý gì trong lòng, giữa hai người đàn ông bọn họ trong lòng tự biết rõ ràng.
"Được.
" Hạ Nhược Tâm quay đầu lại gật đầu nhẹ với Đỗ Tĩnh Đường một cái rồi theo Cao Dật rời đi.
.