Tân Hôn Không Tình Yêu Thế Tội Vợ Trước FULL


“Tôi đã nói, trước giờ tôi đều không thừa nhận cô ấy là vợ của tôi, nếu ông muốn khiến tôi cưới cô ấy, xin lỗi, tôi làm không được.” Anh không sợ hãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Bạch Thần Phong.

Mặt Bạch Thần Phong căng ra, đột ngột một tiếng ‘bang’, mặt Cao Dật lệch về một bên.

Hạ Nhược Tâm bụm kín miệng mình, Bạch Thần Phong thế mà đánh Cao Dật.
“Không phải sợ, không có gì.” Lúc này Cao Dật lại nhìn Hạ Nhược Tâm cười, không muốn làm cô lo lắng, dường như đối với anh bàn tay vừa rồi chỉ như gió thổi qua một hồi có chút lãnh, một hồi mưa phùn rơi xuống có chút lạnh*.

(Đoạn này chắc có điển tích hay câu thơ gì đó liên quan tới gió mưa, mình không biết tiếng Trung nên không giải thích kỹ hơn được.)
“Ba…” Tiểu Vũ Điểm lập tức rơi nước mắt, bé vội vàng bò khỏi chân Vệ Lan chạy tới bên người Cao Dật, thân mình nho nhỏ đứng trước mặt anh, dùng sức bám vào chân anh kéo lên: “Ba, để Tiểu Vũ Điểm thổi phù phù cho.” Bé dùng sức thổi phù phù vào mặt Cao Dật, Cao Dật xoa đầu bé, sau đó ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng, nép khuôn mặt nhỏ của bé vào ngực mình, không muốn bé còn nhỏ tuổi thấy được chuyện như vậy.

Chuyện của người lớn không cần liên lụy tới trẻ con.
“Đủ rồi.” Vệ Lan đột nhiên đứng lên chỉ ra cửa: “Cơm của hai người tự khắc lúc nữa sẽ có người mang tới.

Tôi nghĩ hai người cũng không muốn gặp chúng tôi, cho nên về sau chúng ta ăn riêng đi.” Vệ Lan trước nay đều không phản ứng gì, nhưng không phản ứng gì không có nghĩa bà sẽ vĩnh viễn không tức giận.

Tới một đứa bé ba tuổi còn biết đau lòng, chẳng lẽ với Bạch Thần Phong mà nói, con trai của bà sinh ra để ông ta đánh sao? Lúc trước khi ông cầu bà gả cho ông cũng đã thề thốt, nói là sẽ lấy hai đứa con của bà yêu như con đẻ, hiện tại là ông ta đang yêu con của bà đó sao, lấy bàn tay để yêu, để ép ân tình sao.
“Bà vừa nói gì, Vệ Lan?” Bạch Thần Phong tức giận toàn thân đều đang run rẩy, quả thực không thể tin được mình vừa nghe thấy điều gì.

Lần thứ hai, lần thứ hai bà dám nói chuyện với ông như vậy, không phải bà yêu ông sao, không phải sợ ông sao? Khi nào bà học được thái độ của Cao Dật vậy.
“Tôi nói, tùy các người, các người muốn ăn thì tự ăn là được.” Vệ Lan từng câu từng chữ nói.

Bà là một người mẹ, trước khi không bảo vệ tốt cho con, hiện tại nhất định bà sẽ bảo vệ con trai của bà.

Bà thật sự đã nhẫn đủ rồi, cùng lắm thì chia đôi ngả, ly hôn.
“Được, được.

Vệ Lan, bà cũng dám nói chuyện với tôi như vậy.

Tôi muốn xem các người có thể vui vẻ bao lâu?” Bạch Thần Phong cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Hạ Nhược Tâm.

Đều do người phụ nữ này, nếu không phải cô ta đi đến nhà bọn họ thì Vệ Lan cũng không dám nói chuyện với ông như vậy, càng là không dám không đem người cha nuôi đã nuôi lớn Cao Dật vào mắt.
Biểu tình Bạch Lạc Âm lúc này có chút sửng sốt, cô không rõ, vì sao người phụ nữ luôn mềm yếu này lập tức thay đổi, không phải bà ấy thất bại bởi cô cùng mẹ mình cả đời sao? Mà hiện tại sao bà ấy lại bảo về cô gái kia, còn có đứa cháu dã loại kia.
Lập tức trong lòng cô đột nhiên có chút bất an, cô có Bạch Thần Phong nhưng người phụ nữ kia lại có Vệ Lan, thậm chí còn có Cao Hân, như vậy tình cảnh của cô lúc này không thật tốt?
Không, không thể được, ở cái nhà này là Bạch Thần Phong định đoạt.

Vệ Lan chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ, bà trong nhà này trước nay đều không có địa bị quá lớn.

Hạ Nhược Tâm kia nhất định phải bại dưới tay cô.
“Ba, ba đừng tức giận, thân thể là quan trọng.

Dì không cố ý, nhất định là có người đã nói gì đó với dì.” Cô không ngừng xoa ngực Bạch Thần Phong, cố ý ám chỉ nói.

Mà ‘có người’ ngoại trừ Hạ Nhược Tâm thì còn có ai.
Bạch Thần Phong vừa nghe con gái lên tiếng an ủi tức giận lập tức vơi đi không ít.

“Chúng ta đi.” Ông đi nhanh rời khỏi nơi này, ông phải đợi Vệ Lan tới cầu xin ông.
Tính bà cũng không phải không có nháo quá, dù sao mỗi lần đều là bà cúi đầu, ai bảo bà yêu ông, cho nên yêu thương Cao Hân, Cao Dật là một phương, vĩnh viễn đều đi trước cúi đầu một phương, mặc kệ bà có sai hay không.
“Thôi, chúng ta ăn cơm.” Vệ Lan lại cầm lấy đũa, tâm tình dường như không có bất cứ ảnh hưởng gì.

“Nhược Tâm, con đừng nghĩ nhiều.

Nhà của chúng ta xưa nay vẫn luôn như vậy, nhưng con cứ yên tâm, dì thật sự thích con, những người khác không cần phải xen vào, còn có dì ở đây.”
Bà nói, hơi gượng cười với Hạ Nhược Tâm.

Ngoài mặt tạo hòa khí cho gia đình, kỳ thật mới là rất nhiều vấn đề.

Người ngoài nhìn vào thấy bà thật hạnh phúc, mang theo hai đứa con, lại là một phụ nữ ly hôn, vẫn có một ông chồng có sự nghiệp thành công.

Kỳ thật không phải, cuộc sống của bà thật không cảm thấy được một ngày hạnh phúc.
Hạ Nhược Tâm biết Vệ Lan nhẹ nhàng là giả vờ, nhưng đột nhiên cô có chút đồng tình trước mặt người phụ nữ này.

Kỳ thật cô yêu cũng thật vất vả đi, nhưng yêu nhiều cũng có ngày hết, chờ đến khi cô thật sự không còn yêu người, đàn ông kia liền không có khả năng xúc phạm tới cô.
Loại cảm giác này cô rất rõ ràng, cũng sẽ tin tưởng.
Cô nhìn Cao Dật cùng Tiểu Vũ Điểm trong lòng.

Chỉ là ánh mắt khi Bạch Thần Phong rời đi khiến cô luôn có một cảm giác bất an, không cách nào gạt sự bất an đi được.
Mà cô cứ như vậy mang theo Tiểu Vũ Điểm, ở chỗ này không phải quá hoan nghênh mẹ con cô.

Bạch Thần Phong cũng là nói được làm được, ông lại sở hữu kính tế nơi này.

Có điều đối với Cao Dật và Cao Hân thì điều này cũng không có ý nghĩa gì.
Cao Hân tự nhiên đã có cách của mình, năm mười lăm tuổi anh ở bên ngoài lăn lộn cùng vài người sớm đầu tư vào một làm phòng làm việc, lúc ấy chỉ là đùa giỡn, hiện giờ cũng coi như thành một cái công ty không nhỏ.
Mà Cao Dật là bác sĩ có tiếng, mấy năm nay anh sống vẫn là do chính mình kiếm được, đương nhiên sẽ không để chính mình chết đói.
Bạch Thần Phong thật là quên mất, hiện tại Cao Dật cùng Cao Hân đã sớm không cần ông phải chăm lo mà đã tự có con đường sinh tồn riêng.

Những năm họ trưởng thành này cũng đã làm không ít việc cho Bạch gia, cũng có thể nói không còn ai thiếu ai hay lợi dụng lẫn nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui